*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Em rể từng là quân nhân, anh làm sao mà đánh thắng được cậu ta chứ.” “Thế chẳng phải là rất thảm sao!” Nghĩ đến dáng vẻ chật vật hồi trẻ của anh Cảnh Triệt, Quý Quân Tuyết liền cảm thấy cực kỳ thú vị
“Cũng tạm! Vẫn chưa bị cậu ta đánh chết!”
Hai người tán gẫu, chỉ một lúc sau, xe của Cảnh Triệt đã tới bãi đỗ xe dưới tầng của công ty
“Buổi chiều, em ở công ty làm quen với môi trường làm việc đi, không phải em đã nói muốn thực tập à.”
Cảnh Triệt cởi dây an toàn, lạnh nhạt nói xong, sau đó xuống xe
Vừa ra khỏi xe, Cảnh Triệt đã lấy di động ra gọi điện thoại cho thư ký để2dặn dò điều gì đó
Cảnh Triệt tắt điện thoại, Quý Quân Tuyết mới từ trong xe xuống dưới, theo Cảnh Triệt vào trong công ty, đi đến chỗ nào cũng có người không ngừng cúi đầu chào hỏi.
“Xin chào Cảnh tổng!”
Cảnh Triệt chỉ lạnh nhạt gật đầu xem như đáp lại, bước chân không hề dừng lại, vẫn đi về phía thang máy
Mọi người chào hỏi, đồng thời lén liếc nhìn cậu thanh niên phía sau Cảnh Triệt một cái, rất tò mò tại sao Cảnh tổng lại dẫn một thanh niên đến công ty.
Quý Quân Tuyết bị người ta nhìn mà có chút ngượng ngùng, cho rằng họ đang nhìn khuôn mặt bị thương của cậu nên cố ý có chút tránh né, quay đầu7đi, theo bước chân của Cảnh Triệt vào thang máy
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất
Bước ra khỏi thang máy, đi qua khu thư ký, mấy thư ký cung kính đứng lên chào hỏi
Đồng thời, một thư ký xách một hộp y tế loại nhỏ đến trước mặt Cảnh Triệt.
“Cảnh tổng, đây là hộp y tế mà ngài vừa yêu cầu qua điện thoại a.” Cảnh Triệt thuận thể nhận lấy hộp y tế, bước chân không hề dừng lại, đi thẳng về phía văn phòng và đẩy cửa vào
Quý Quân Tuyết đi qua khu thư ký, nhìn thoáng qua mấy thư ký xinh đẹp, trông có vẻ khá ngây ngô.
Mấy thư ký khẽ mỉm cười với cậu.
“…” Thư ký ở đây thật đúng là9ai cũng xinh đẹp
Quý Quân Tuyết đi vào văn phòng.
Cảnh Triệt đặt hộp y tế ở trên bàn cơm, chỉ vào sofa và lạnh nhạt ra lệnh.
“Em lại kia ngồi đi!” Quý Quân Tuyết đi đến sofa bên cạnh bàn trà và ngồi xuống, miệng cười với Cảnh Triệt
“Anh Cảnh Triệt, công ty anh to quá, thư ký cũng thật xinh đẹp!” Quý Quân Tuyết chỉ là thuần túy khen.
Nhưng cậu vừa nói xong, Cảnh Triệt đã sầm mặt lại
“Nói nhiều như vậy làm gì, em ngồi yên, đừng lộn xộn!” Nói xong, Cảnh Triệt mở hộp y tế ra, lấy từ bên trong ra một miếng bông lớn, đổ giọt cồn i-ốt xuống miếng bông.
“Đưa tay ra đây!” “…” Quý Quân Tuyết do dự một5lát: “Anh Cảnh Triệt, chuyện này em có thể tự mình…”
“Dài dòng nhiều như vậy làm gì, em đưa tay ra đây!” Cảnh Triệt tức giận mắng
“…” Quý Quân Tuyết chần chừ, chậm rãi duỗi tay qua
Bàn tay trắng nõn thon dài bị Cảnh Triệt bắt lấy
Miếng bông lớn ẩm ướt khử trùng ba vết cào trên mu bàn tay của cậu.
Cảnh Triệt nhìn có vẻ hung dữ, nhưng động tác khử trùng cho cậu lại cực kỳ nhẹ nhàng
Cồn i-ốt màu mẫu được bôi lên mu bàn tay của Quý Quân Tuyết
Anh ta ném bóng vào thùng rác, sau đó lấy một miếng băng keo cá nhân hình vuông ra, dán lên miệng vết thương.
Sau đó, Cảnh Triệt lấy thuốc mỡ làm tan vết bầm,3giúp lưu thông máu, để vào trong tay Quý Quân Tuyết
“Cái này thì tự em bôi đi.” “..” Cái này đương nhiên tự mình bối rồi, cậu cũng đâu phải trẻ con
Hơn nữa, nếu anh cảnh Triệt sờ tới sờ lui trên miệng cậu thì cũng lạ, không được tự nhiên.