*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm việc không gọn gàng mà còn đảm bảo chị đấy ra mặt đuổi người!”
Cảnh Y Nhân tức giận đến mức bực bội, đi lên phòng sách trên tầng
Cảnh Đức Chính đi theo phía sau.
“Con trái một câu tên thối tha, phải một câu tên thổi tha, đó là anh trai con đấy! Y Nhân, con không thể không phân biệt lớn nhỏ như vậy được.” “Nhưng nếu dựa vào bối phận, con là tổ tông của anh ta đấy!”
“Đúng vậy, con cũng là tổ tông của cha.”
cảnh Y Nhân và Cảnh Đức Chính lấy đồ rồi trở về đi, Cảnh Đức Chính còn không quên dọn dẹp nhà ăn cho con trai, mang chén đĩa bị rơi vỡ, rác rưởi3đi…
Tan tầm, tâm tình của Cảnh Triệt cực kỳ tốt.
Bởi vì buổi chiều sau khi cấp dưới giao đồ của Quý Quân Tuyết đến cửa nhà và thông báo Cảnh Triệt, anh ta liền gọi về nhà ba cuộc điện thoại cũng không có ai nghe, tức là Quý Quân Mỹ bị đuổi ra ngoài như anh ta đoán.
Hơn nữa Quý Quân Mỹ còn gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại, anh ta cũng chưa nghe
Thẳng đến khi sắp tan tầm, Quý Quân Mỹ gửi một tin nhắn nói đang đại sảnh công ty chờ anh ta
Cảnh Triệt dứt khoát kéo số điện thoại của Quý Quân Mỹ vào sổ đen, mang theo Quy Quân Tuyết trực tiếp vào thang0máy xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lái xe về nhà.
“Anh Cảnh Triệt, hình như tâm tình của anh rất tốt.” Ngồi ở ghế lái phụ, Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng nhìn Cảnh Triệt
Cảnh Triệt gật đầu: “Ừ!”
Đương nhiên tâm tình rất tốt, hôm nay bọn họ có thể có bữa cơm tối lãng mạn dưới ánh nến chỉ có hai người.
Tuy rằng đối với Quý Quân Tuyết mà nói không có gì khác ngày thường, nhưng Cảnh Triệt lại cực kỳ chờ mong
Xe chạy đến nhà, còn không vào nhà thì Quý Quân Tuyết đã nhìn thấy hành lý đặt trên bậc thang trước cửa trong vườn hoa nhỏ, đó đều là của mình.
Quý Quân Tuyết xuống xe, lấy5chìa khóa ra mở cửa
Ngay tại lúc Quý Quân Tuyết muốn mở cửa ra thì đột nhiên, Cảnh Triệt vươn một bàn tay to cầm lấy bàn tay trắng nõn của cậu ấy, nhắc nhở Quỷ Quân Tuyết: “Quân Tuyết, có chuyện, anh muốn nói với em.” “…” Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng ngẩng đầu nhìn Cảnh Triệt
“Chiếc chìa khóa này của em dù thế nào cũng không thể cho chị em, biết không? Cô ta đã dọn ra khỏi nhà anh rồi.”
“Hả!” Quý Quân Tuyết giật mình “Hả” một tiếng.
Chị ấy gọi cậu ấy trở về, còn bản thân mình lại dọn đi ra ngoài sao?
“Em cũng biết anh với chị em đã không có kết quả, cô ta ở4đây tóm lại không tiện.”
“Vậy còn em…”
“Anh nói, chúng ta trợ giúp lẫn nhau, em giúp anh nấu cơm, anh không thu tiền thuê nhà của em.”
Cảnh Triệt nhưởng khóe miệng lên
Lấy chìa khóa trong tay cậu để mở cửa.
Cánh cửa mở ra, anh ta lại thả lại chìa khóa vào trong tay cậu
“Nhớ giữ chìa khóa cho tốt, không thể cho bất cứ ai, biết không?” “Vâng!” Quý Quân Tuyết dùng sức gật đầu
Hai người chuyển hành lý vào nhà…
Quý Quân Tuyết đeo một chiếc tạp dề, ở phòng bếp vo gạo ở bồn rửa, chuẩn bị làm cơm chiều
Cậu vừa mới vo gạo xong và bỏ vào nồi cơm điện thì thấy cảnh Triệt đi đến, xắn tay áo9lộ ra cổ tay mạnh mẽ cường tráng
Anh ta cười nhẹ hỏi: “Có gì cần anh giúp không?” “Không phải đã nói là em phụ trách nấu cơm à?”
“Anh cũng nhàn rỗi, muốn giúp đỡ một chút, em cũng vừa tan tầm trở về, cũng mệt, không thể để mình em làm.”