Vừa rồi tiếng bụng của cô nhỏ như vậy, hơn nữa Lục Minh vẫn đang nhìn điện thoại di động, còn chăm chú nghe Lý Đồng và tổng giám đốc Lưu nói chuyện nữa.
Chắc chỉ là trùng hợp nhỉ?
Cảnh Y Nhân nghĩ như vậy, mà bụng cũng đang đói, được ăn thì cô cũng không thèm để ý xem có phải là trùng hợp hay không.
Nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên.
Từ khi Lục Minh tới đây hoàn toàn coi Cảnh Y Nhân như không khí, ngoại trừ lúc lấy điện thoại di động của cô đi để xóa ứng dụng thì một câu cũng không nói với cô.
Sau khi món ăn được mang lên thì Cảnh Y Nhân chỉ lo ăn.
Giữa chừng Lục Minh đi vào nhà vệ sinh một lần. Lục Minh vừa đi, Lý Đồng đã nhẫn nhịn hồi lâu quay ngoắt sang phía cảnh Y Nhân đang uống canh bắt đầu nã pháo.
“Cảnh Y Nhân, cô định thế nào? Hôm nay cô hai lần cố ý quấy rồi phải không?”
“…” Cảnh Y Nhân lười phải nhấc mắt lên, chỉ tiếp tục uống canh.
Đương nhiên cô hiểu tại sao Lý Đồng đột nhiên nổi nóng, cô vốn không ưa gì Lý Đồng, Lý Đồng cũng không ưa gì cô, không có chuyện gì thì tìm cớ gây sự, đó là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Lý Đồng tiếp tục mắng: “Nếu không phải tại cô thì hợp đồng này đã thảo luận xong rồi.”
“Chính cô không làm tốt thì cũng đừng đổ tại người khác.” Cảnh Y Nhân ngẩng đầu lên khỏi bát canh, cô lấy khăn ăn lau miệng rồi thản nhiên nói.
“Cảnh Y Nhân, cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu. Anh Lục Minh thương hại cô là kẻ ngốc nên mới đưa cô đến, đừng có lợi dụng đó mà ra vẻ…” Lý Đồng vừa mở miệng là đã sỉ nhục Cảnh Y Nhân. Tổng giám đốc Lưu ở bên cạnh lén lút đá Lý Đồng một cái ở dưới gầm bàn, rồi lại kéo tay Lý Đồng, Lý Đồng vẫn không hề giữ miệng mà mắng.
“Cô cho là lần trước cô ở nhà cũ được tỏa sáng một lần thì anh Lục Minh sẽ nhìn cô với cái nhìn khác sao? Đừng có vô liêm sỉ như thế, cái đồ nhà quê…”
Tổng giám đốc Lưu ở bên cạnh lo lắng về chuyện thảo luận hợp đồng ngày hôm nay, ông không muốn vì một thư ký như Lý Đông có mâu thuẫn với Cảnh Y Nhân mà làm hợp đồng của ông bị thất bại. Cảnh Y Nhân này dù có bị người ta ghét thế nào thì đó cũng là bà xã của Lục Minh, làm gì cũng phải cho Lục Minh chút thể diện chứ.
“Thư ký Lý Đồng này, cô ấy là phu nhân nhà họ Lục, cô nói chuyện có phải quá đáng quá không?”
“Cô ta mà cũng được coi là phu nhân nhà họ Lục sao? Lục Minh sắp ly hôn với cô ta rồi.” Lý Đồng tức giận vỗ ngực: “Lúc trước nếu không phải đột nhiên cô ta đùng đùng xuất hiện thì hiện giờ tôi mới là phu nhân nhà họ Lục.” Nói rồi Lý Đồng ấm ức tới mức rưng rưng nước mắt.
Nghe thấy vậy, tổng giám đốc Lưu cho là Lý Đồng muốn lên làm bà cả nên ông cũng không tiện lo tới chuyện nhà người ta.
“…” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân phì cười một tiếng. Cô đã sớm nhìn ra cái cô Lý Đồng này thèm muốn cậu của cô từ lâu. Rồi mẹ của cậu cũng đối xử với Lý Đồng như con dâu nữa.
Vốn dĩ nếu không phải tại nguyên chủ thì Lý Đồng đã là vợ của “cậu” rồi, chẳng trách cô ta lại ghét mình như vậy.
Nhưng mà, cô hoàn toàn không thấy “cậu” có hứng thú gì với cô ta cả. “Không có tôi thì cô chính là phu nhân nhà họ Lục?” Cảnh Y Nhân lặp lại lời của Lý Đồng, trong giọng nói tràn ngập sự xem thường, khiêu khích: “Cô xứng sao?”
Lý Đồng tức tới đầu muốn bốc khói, cô ta nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi: “Tôi không xứng thì chẳng lẽ cái đồ đàn bà nhà quê không biết gì như cô…”
Cô không biết gì?
“Cô ngoài biết đàn dương cầm ra thì còn biết làm cái gì?” Cảnh Y Nhân lạnh lùng ngắt lời Lý Đồng. Cô chậm rãi đẩy dịch ghế phía sau ra, rồi không nhanh không chậm đứng khỏi ghế, dùng ánh mắt lạnh lùng, coi thường nhìn chằm chằm vào Lý Đông. “Tôi đã nói rồi. Thứ mà tôi biết, Lý Đồng cô lại không biết.” “…” Lý Đồng tức đến run rẩy cả người, nghiến răng ken két.