*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
9m tới phòng anh?”
“Được ạ!” Quý Quân Tuyết không chút do dự đồng ý
Cậu cố ý làm nệm bị ướt nhẹp, chính là vì chứng minh một việc mà cậu cũng không chắc lắm, cho nên đêm nay nhất định phải thử một lần
Quý Quân Tuyết ôm gối đầu của mình, theo Cảnh Triệt vào phòng anh ta.
Phòng Cảnh Triệt bài trí đơn giản hơn phòng Quý Quân Tuyết nhiều
Bởi vì anh ta có bệnh sạch sẽ, đồ vật gì cũng không thích phức tạp quá
Trong phòng thuần hai màu đen trắng
Ngoài hai cái sofa đệm và đồ trang trí khắc hoa trên vách tường là màu đen ra, còn lại tất cả đều màu trắng
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Quý Quân Tuyết dừng một chút, mở miệng hỏi: “Anh Cảnh Triệt, không phải anh ưa3thích sạch sẽ sao, em ngủ bên cạnh anh…” “Không sao đâu!” Cảnh Triệt dịu dàng cười, kéo cánh tay Quý Quân Tuyết đi vào phòng, đóng cửa lại, đi thẳng đến bên giường và ngồi xuống.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai em còn phải đến trường học đấy.” Quý Quân Tuyết ôm gối, lộ ra nửa cái đầu, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng
Sau đó cậu đặt gối đầu trong lòng xuống, cởi giầy ra và nằm ở trên giường
Cảnh Triệt vòng sang bên kia giường và nằm xuống
Quý Quân Tuyết mặc một bộ đồ ngủ, nhưng Cảnh Triệt chỉ mặc một cái quần đùi tứ giác, nửa người trên để trần
Hai người cứng ngắc nằm ở trên giường, gần như ngủ sát thành giường
Ở giữa là một khoảng trống rất rộng.
Thường thường càng cố ý0như thế, càng có nghĩa là trong lòng có quỷ
Nếu như trong lòng không nghĩ ngợi gì, có cần cách xa đến vậy không?
Nghĩ đến đây, Cảnh Triệt chuyển người tới gần, bình tĩnh lại, khiến mình thoạt nhìn tự nhiên một ít
Anh ta trở mình, đưa lưng về phía Quý Quân Tuyết.
“Ngủ đi, anh tắt đèn đây.” Nói xong, Cảnh Triệt đưa tay chuẩn bị tắt đèn đầu giường.
“Anh cảnh Triệt.” Quý Quân Tuyết đột nhiên gọi anh ta một tiếng, tay Cảnh Triệt khựng lại giữa không trung, sau đó quay đầu lại hỏi
“Làm sao vậy?”
“Em có cái một chuyện mà nghĩ mãi vẫn không rõ.” Quý Quân Tuyết nằm thẳng trên giường, bình tĩnh nhìn trần nhà tối mờ
“Có vấn đề gì?”