Anh cảm nhận được một cơn đau nhức nhối trong lòng đang tràn ra ngoài.
Trong đầu anh hiện lên những lời Cảnh Y Nhân đã nói. Không báu bở gì vị trí phu nhân nhà họ Lục, ai cần thì cô sẽ chắp tay nhường cho người đó. Cô là vì vạn bất đắc dĩ mới theo Lục Minh anh. Lục Minh mím chặt môi, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, đột nhiên anh đứng dậy, đi tới. Khi đi qua Cảnh Y Nhân anh thản nhiên mở miệng: “Nếu không muốn tôi quan tâm thì cút đi.” Giọng nói của anh nhẹ vô cùng, như thể vô tình, tâm trạng không hề dao động vậy. Anh nhanh chân đi lên tầng. “…” Con ngươi Cảnh Y Nhân co rút lại, cả người choáng váng, không có cảm giác gì đứng đờ ra tại chỗ.
Trong lòng cô quặn lên, đau nhói. Đây không phải lần đầu cậu đuổi cô đi, lần trước khi bị đuổi ra khỏi cửa rõ ràng cô không khó chịu thế này.
Giờ phút này sao cô lại khó chịu như vậy, trong tim như bị khoét một lỗ thật to vậy.
Cảnh Y Nhân đứng đờ người tại chỗ, tầm mắt thơ thẩn nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Minh đang đi lên tầng, ánh mắt vô tình nhìn vào cổ tay áo của anh.
Mặt Cảnh Y Nhân ngẩn ra, trong lòng hơi hồi hộp. Dường như cô hơi giật mình nên mắt mở to hơn.
Trong nháy mắt vẻ mặt biển thành hơi nghi hoặc, khiếp sợ.
Trên ống tay áo sơ mi của anh khẽ lộ ra một chút màu vàng, cực kỳ giống hình thêu đuôi rồng.
Trong lòng Cảnh Y Nhân đột nhiên sợ hãi, vì để xác minh suy nghĩ trong đầu mình, cô không chút do dự nhẹ nhàng đề khí đạp chân hai bước phi về phía trước, sau đó cô lao về phía Lục Minh, bắt lấy cổ tay anh.
Trải qua chuyện ngoài ý muốn lần trước, Cảnh Y Nhân không muốn lại bị rơi vào tình trạng bị bắt nạt mà không đánh lại được, nên khoảng thời gian này, ngoại trừ kéo giãn dây chằng, mỗi ngày cô đều nỗ lực luyện khí, nội lực đã tăng lên không ít.
Lúc này cô chỉ cần nhảy nhẹ một cái là có thể đến bên cạnh người Lục Minh dễ như trở bàn tay.
“…” Cổ tay Lục Minh đột nhiên bị nắm chặt, theo bản năng anh xoay người lại liền thấy cảnh Y Nhân đứng sau lưng mình, cứ như cô bay đến đây vậy, vì tốc độ của cô rất nhanh. Trong tích tắc anh xoay người lại đó, vì bước chân cô còn chưa đứng vững nên bị trượt một bậc trên cầu thang, cô không giữ được thăng bằng ngã ngửa về phía sau. Tim Lục Minh thắt lại, anh không hề do dự ghì lấy hông cô, nhẹ nhàng kéo về phía người mình rồi xoay người một cái. Cảnh Y Nhân dừng trước mặt anh.
Lục Minh nhíu mày, đang định trách cô vừa rồi suýt chút nữa đã lăn từ trên cầu thang xuống, mà Cảnh Y Nhân hoàn toàn không để ý tới chuyện đó.
Cô đi tới bên cạnh Lục Minh, bắt lấy tay anh, rồi kéo cái hình thêu rồng vàng trên ống tay anh ra, đôi mắt long lanh mở to nhìn anh.
“Chẳng phải cậu đã vứt đi rồi sao? Tại sao cậu lại mặc lên người được?” “…” Lục Minh nhìn đôi mắt chờ mong của cô, nhưng sắc mặt lạnh nhạt của anh vẫn không có biểu tình gì.
Rồi anh từ từ quay đầu sang một bên, tránh ánh mắt của cô, không trả lời lại.
Ngày đó quản gia Ngô giặt sạch quần áo rồi đưa vào phòng của Lục Minh, hôm sau Lục Minh đi làm đã mặc ngay.
Lúc đầu anh cũng không thấy bộ quần áo này có gì đặc biệt, nhưng sau khi đến công ty, dù là lúc anh làm việc, hay là đi học, ký tên hay khi uống cà phê, mấy lần bị cấp dưới nhìn thấy, bọn họ đều không ngừng khen bộ quần áo này thật đẹp và rất đặc sắc.
Theo từng động tác của anh, tay áo sơ mi sẽ bị lộ ra khỏi tay áo com lê, hình thêu rồng vàng kia cũng sẽ lộ ra ngoài. Vừa nhìn anh đã vô ý thức nghĩ đến dáng vẻ cảnh Y Nhân tỉ mẩn thêu hình rồng vàng này, rồi anh không tự chủ được sẽ nhếch miệng lên.