Lộ Lộ che miệng cười khẩy: “Cũng chẳng có cách nào. Đây là số mệnh của mỗi người mà. Cô đố kị cũng chẳng làm gì được đâu.” cảnh Y Nhân tới thế giới này đúng là vẫn chưa gặp được ai dám trực tiếp khiêu khích cô như vậy. Kể cả Lý Đồng cô ta cũng chỉ quanh co rồi tìm lý do để bị “hành hạ” thôi.
Cô gái trước mặt và Cảnh Y Nhân đã từng là công chúa đúng là có vài phần giống nhau. Sau khi cảnh Y Nhân tới thế giới này, lại hiểu thêm vài điều mới thu liễm lại khá nhiều. Cảnh Y Nhân nhíu mày nhìn Lộ Lộ: “Bản cung đố kị với cô?” Nói rồi cô cười vì một tiếng. “Chẳng phải chỉ là dùng bữa với Cảnh Hi thôi sao, lại còn đắc ý như thế? Cô có bản lĩnh thì bảo Cảnh Hi cưới cô đi, bà già.”
“Bà cô này! Cô cho là tôi không có cách nào làm cho Cảnh Hi cưới tôi sao? Chỉ là bản tiểu thư xem thường dùng bối cảnh thôi.”
Bối cảnh: Cô gái này có bối cảnh lớn tới mức nào? Cô ấy trái một câu bà cô, phải một câu bà cố làm Cảnh Y Nhân tức đến đập mạnh vào ghế.
“Cô thử gọi tôi là bà cô nữa xem. Cô có tin bây giờ tôi làm cho bữa tối của cô bị hủy không?”
Lộ Lộ xem thường lườm Cảnh Y Nhân một cái, miệng rít một hơi thuốc: “Chỉ cần cô có bản lĩnh này, thì cứ tùy ý cô thôi.”
“…” Cảnh Y Nhân tức đến mức đầu muốn nổ tung. Không ngờ cô lại bị cô gái này coi thường, cô đường đường là công chúa của một nước, làm sao có thể bị mất thể diện như vậy được. Nghĩ rồi Cảnh Y Nhân không hề do dự lấy điện thoại di động trong túi xách ra gọi cho Cảnh Hi một cuộc.
Bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại. Không chờ Cảnh Hi hỏi cô đã về nhà chưa, Cảnh Y Nhân đã mở miệng nói trước: “Buổi tối không cho phép ra ngoài ăn cơm. Ngoan ngoãn về nhà ăn cơm cho tôi.”
“…” Cảnh Hi ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc hai giây, dường như có chút ảo não rồi mới hỏi: “Tại sao chứ?” “Chẳng tại sao cả! Đây là mệnh lệnh! Buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại về nhà, cậu mà dám không ở nhà…”
“Biết rồi! Biết rồi!” Không chờ Cảnh Y Nhân nói xong Cảnh Hi đã cười khẽ một tiếng ngắt lời cô. Cảnh Y Nhân cúp điện thoại, nhướn mày nhìn Lộ Lộ đang há hốc mồm mắt mở to.
Lộ Lộ ngớ người tại chỗ, ngây ngốc nhìn Cảnh Y Nhân tròn ba phút, vừa rồi tuy Cảnh Y Nhân gọi điện thoại không mở loa ngoài nhưng cô vẫn có thể nghe rõ, bên kia đúng là giọng của Cảnh Hi.
Nửa điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng bị rơi xuống đất giúp lấy lại tinh thần. Cô ta đứng dậy, đi tới trước mặt Cảnh Y Nhân, giọng nói nghi ngờ mang theo vài phần lấy lòng, rồi cười ngây ngốc.
“Cô mới gọi điện thoại cho Cảnh Hi sao? Cô ra lệnh cho cậu ấy không được ra ngoài dùng bữa buổi tối hả?” Cảnh Y Nhân không phản đối cười gần một cái: “Cảnh Hi là em trai tôi, người làm chị là tôi đây còn không quản được cậu ta chắc?”
“…” Nghe vậy, mắt Lộ Lộ lập tức mở to y như chuông đồng.
Cô ta thấy mình bỗng dưng có một niềm vui sướng bất ngờ như trúng xổ số vậy: “Chị?” Rồi cô ta kéo cái ghế bên cạnh sang ngồi sán vào Cảnh Y Nhân.
“Chị! Hay là tối nay em tới nhà mọi người dùng bữa nhé.”
“…” Cảnh Y Nhân liếc qua gương rồi lườm cô ta một cái, không để ý đến cô ta nữa, cô gái này trở mặt nhanh thật.
Giây trước mới gọi cô là bà cô, mà giờ lại thân mật cứ như cô là chị ruột vậy.
“Chị ơi! Cái túi này của chị đẹp thật đó!” “Chị à! Da của chị thật đẹp! Chắc vẫn thường chăm sóc nhỉ! Chị xem, tay chị đẹp như thế này mà không sơn móng sao?” Nói rồi Lộ Lộ nắm lấy bàn tay ngà ngọc của cảnh Y Nhân, gọi thợ làm móng tới làm móng cho cô. Rõ ràng Lộ Lộ lớn tuổi hơn Cảnh Y Nhân, nhưng trái gọi chị ơi, phải gọi chị à.
“…” Hóa ra cảnh Y Nhân cô nhờ phúc của Cảnh Hi nên người ta mới thay đổi thái độ thế này?