“Ừm… ưm…” Cảnh Y Nhân còn chưa nói xong thì môi đã bị bịt kín.
“Ưm… hiện giờ cháu… muốn đi ngủ… Ưm!… Cậu lại bắt nạt cháu… Cháu sẽ cắn cậu đó.” Lục Minh nhếch môi cười khẩy: “Cô thử cắn xem nào.” Nói rồi anh lại bịt kín môi cô.
Cảnh Y Nhân không biết mình ngủ từ lúc nào, cô chỉ biết trước khi cô ngủ thì bờ môi của Lục Minh vẫn chưa rời khỏi người cô. Hôm sau vừa tỉnh dậy, cô phát hiện áo ngủ của cô bị mở ra. Trên cổ, trên ngực đều có dấu vết hồng hồng, Cảnh Y Nhân giật mình bật dậy khỏi giường, lao tới nhà vệ sinh.
Cô cởi áo ngủ, đứng trước gương săm soi, không chỉ có ngực, cổ, mà cả người cô, ngay cả sau lưng, bả vai đều có dấu hồng hồng, còn có cả dấu răng nữa. Trong nháy mắt, Cảnh Y Nhân bừng bừng lửa giận, cô hoài nghi là tối qua rốt cuộc Lục Minh có ngủ hay không, hay là gặm cô suốt cả đêm?
Nghĩ tới tối qua cô quá mệt, lúc ngủ thiếp đi chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng Lục Minh vẫn đang chạm vào cô.
Cô cũng không phải là mật, ăn ngon như vậy sao?
Trên người cô tràn ngập hơi thở đặc biệt chỉ thuộc về Lục Minh.
Cảnh Y Nhân nhanh chóng tắm rửa, xong xuôi thì mới xuống lầu.
Quản gia Ngô vẫn như ngày thường, khi thấy cô xuống thì cung kính đứng ở đầu cầu thang. Vừa nhìn thấy quản gia Ngô, Cảnh Y Nhân lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét. Cô không thèm nhìn ông lấy một cái, tiếp tục đi tới trước bàn ăn, rồi ngồi xuống. Trong bếp có một người phụ nữ xinh đẹp, rất có khí chất, đó là người Cảnh Y Nhân chưa từng gặp qua. Bà mặc một bộ váy hoa liền thân, trong tay bưng đĩa đồ ăn sáng của Cảnh Y Nhân đưa lên. Người phụ nữ cỡ tuổi trung niên xinh đẹp đó tự giới thiệu: “Cô Cảnh, cô dùng bữa nhé. Tôi là vợ của quản gia Ngô, hôm qua mới tới. Hai ngày nay sẽ ở đây.”
Nghĩ tới tối qua bà và ông xã đang vui vẻ” thì cô Cảnh này đột nhiên đá một cước tung cửa, đúng là không được thoải mái lắm.
Cũng may ngài Lục tới kịp, cô ấy chưa nhìn thấy cái gì. Nghe vậy, Cảnh Y Nhân lập tức đứng dậy, đánh giá người phụ nữ này một lượt, rồi quan tâm hỏi: “Hôm qua bác không sao chứ?” Nói rồi Cảnh Y Nhân dùng ánh mắt đầy lạnh lùng, ghét bỏ nhìn quản gia Ngô.
Người phụ nữ ngại ngùng lắc đầu: “Không có chuyện gì.“. Cảnh Y Nhân từ từ ngồi xuống, rồi lại thản nhiên nói: “Lát nữa bác tới phòng cháu gặp cháu nhé.” Nói rồi Cảnh Y Nhân lại dùng ánh mắt thù ghét nhìn quản gia Ngô. Sau đó cô mới từ từ ăn sáng. “…”Quản gia Ngô lúng túng đứng tại chỗ, không dám làm gì cả.
Nghĩ tới trước kia chỉ có ông ghét bỏ Cảnh Y Nhân, hiện giờ lại bị cảnh Y Nhân ghét ngược, cảm giác này giống như ăn phải trăm con sâu kinh tởm tới mức khó chịu.
Ăn sáng xong, vợ của quản gia Ngô nghe lời dặn dò của Cảnh Y Nhân, đi tới phòng cô tìm cô.
Vừa vào phòng, Cảnh Y Nhân khách sáo để bà Ngô ngồi xuống cho thoải mái, rồi nhiệt tình cầm thuốc mỡ lần trước cô dùng vẫn còn cho bà Ngô.
“Trên người bác có bị thương không?” “…”Bà Ngô mờ mịt lắc đầu: “Không có mà.” Cảnh Y Nhân kinh ngạc.
“Hôm qua ông xã nhà bác dùng sức đánh bạc như vậy mà không bị thương sao? Bác đừng sợ! Cháu có thể giúp bác báo quan… báo cảnh sát…” Nói rồi Cảnh Y Nhân liên cầm lấy điện thoại di động lên.
Bà Ngô vội vàng ngăn hành động của Cảnh Y Nhân lại, giơ tay ra bắt lấy cánh tay của cô.
“Cô Cảnh! Cô hiểu nhầm rồi! Ông xã tôi không đánh tôi mà!“.
Cảnh Y Nhân không tin phản bác lại: “Không đánh mà bác kêu to như vậy sao?”