Cảnh Y Nhân lập tức cởi giày nhảy ra và chạy chậm về phía Lục Minh, chưa hỏi anh có đồng ý hay không đã giẫm đôi bàn chân nhỏ lên đôi giày da của Lục Minh, hai tay ôm lấy cổ anh. “…” Hành động của Cảnh Y Nhân tự nhiên giống như một thói quen từ lâu khiến Lục Minh ngẩn ra, trái tim bỗng nhiên run rẩy.
Từ khi nào mà hai người đã có những cử chỉ thân mật không chút gượng gạo đến thế? Lục Minh vô thức giơ tay lên dịu dàng ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, dần dần áp sát lại, nụ cười mỉm bên khóe miệng lại càng thêm rộng hơn. Anh ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, nhẹ nhàng di chuyển bước chân, đưa cô đến giữa phòng. Anh cố gắng ôm cô gần sát thêm một chút, hơi cúi người xuống, các đầu lên đôi bờ vai nhỏ gầy nhưng không hề mất đi vẻ gợi cảm của cô.
Vóc dáng Lục Minh cao hơn Cảnh Y Nhân rất nhiều, động tác thân mật như vậy khiến cô phải ngửa đầu ra tựa vào vai Lục Minh, mùi hương ngọt ngào từ miệng cô, hơi thở dịu nhẹ của cô phả vào tai anh làm anh cực kỳ dễ chịu.
“Cậu ơi.”
“Ừ” Lục Minh thư thái đáp lại một tiếng.
“Chỗ cậu đi làm có thiếu người không?”
“…” Cảnh Y Nhân vốn chưa bao giờ hỏi về công việc của anh, bỗng nhiên lại hỏi vậy khiến Lục Minh có vẻ hiếu kỳ.
“Sao thế?”
“Cháu vừa mới gặp La Mỹ Mỹ, cô ấy nói sắp tốt nghiệp rồi, muốn tìm việc làm nên có nhờ cháu để ý giúp cô ấy một chút. Cháu nghĩ nếu chỗ làm của cậu thiếu người, lại vừa lúc La Mỹ Mỹ có thể làm được thì chẳng phải quá tốt hay sao!” Nghe vậy, khuôn mặt dịu dàng của Lục Minh lại có chút nặng nề, bàn tay càng ôm siết lấy eo cô, tay còn lại giơ lên, hơi đau lòng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
“…” Anh thật sự lo lắng, Cảnh Y Nhân đơn thuần như thế, bị người ta lợi dụng mà không biết.
Thấy Lục Minh mãi không nói gì, Cảnh Y Nhân lại hỏi: “Không có ạ?”
“…” Lục Minh đâu nỡ để cô thất vọng: “Có, em bảo cô ta ngày mai đến bộ phận hậu cần báo cáo. Đúng lúc họ đang thiếu vị trí văn thư đấy.” Nói xong, Lục Minh khẽ cười khẩy một cái.
“Thật ạ? Cảm ơn cậu!” Cảnh Y Nhân sung sướng nói, bất giác hôn “chụt” một cái lên má Lục Minh.
Lục Minh bỗng dừng lại, đồng tử mắt co lại, ngẩn ra tại chỗ, trái tim rung động mãnh liệt.
Cô luôn vô thức câu dẫn, dụ hoặc anh như vậy, làm sao anh chịu đựng được.
Trái tim anh đập điên cuồng.
Lục Minh đột nhiên dừng bước lại, Cảnh Y Nhân theo bản năng nhìn anh một cái: “Cậu…”
Cảnh Y Nhân vừa mới mở miệng định hỏi Lục Minh thì đột nhiên anh nâng mặt cô lên, hôn cô rất mãnh liệt.
Cảnh Y Nhân giật mình hoảng sợ vì đột nhiên bị Lục Minh hôn, cô ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, đầu óc trống rỗng. Nụ hôn của anh vội vàng, chiếm đoạt mãnh liệt, bá đạo đến mức muốn cắn nuốt hơi thở và sức lực của cô. Chỉ trong nháy mắt, Cảnh Y Nhân trở nên yếu ớt như một làn nước trong vòng tay anh. Trong miệng, quanh mũi, trong từng hơi thở của cô đều tràn đầy mùi hương của anh. Không khí trong phổi từng chút từng chút một bị anh hút hết. Cảnh Y Nhân vô thức đang nắm chặt lấy vai anh, miệng hơi mở ra muốn hít thở nhưng lại khiến đầu lưỡi của anh điên cuồng vươn vào sâu hơn, càn quét từng tấc da thịt mềm mại trong miệng cô. Bàn tay thon dài của anh giữ chặt lấy gáy của cô, tay còn lại kích động vuốt ve lưng cô.