Vô lễ: Cô còn chưa làm gì cũng đã bị cho là vô lễ rồi sao?
Cảnh Y Nhân cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn Tiết Phương Hoa đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương: “Một người phụ nữ chưa được sự đồng ý của tôi đã tùy tiện ra vào phòng tôi cũng là khách quý cơ à? Ở trong mắt ông, cô ta mới là bà chủ thì có.”
Qua chuyện quản gia Ngô “đánh vợ” lần trước, trong lòng Cảnh Y Nhân đã căm ghét quản gia Ngô, lúc này quản gia Ngô lại còn mượn gió bẻ măng che chở Tiết Phương Hoa làm cô càng thêm phẫn hận. Quản gia Ngô thấy Cảnh Y Nhân nói vậy thì nghĩ chắc cô đã thật sự tức giận, ông cung kính trả lời: “Cô Cảnh, tôi không dám. Sắp đến giờ cơm trưa rồi, mời cô xuống dùng bữa. Chuyện của cô Tiết, cô vẫn nên để tôi lo liệu.”
“Đúng đấy, cô Cảnh, cô đừng gây gổ với cô Tiết nữa, đợi ngài Lục về nhà rồi nói sau.” Mấy người giúp việc thường xuyên phục vụ Cảnh Y Nhân cũng khuyên nhủ. Tuy rằng bọn họ không dám đắc tội với Tiết Phương Hoa nhưng qua khoảng thời gian này, họ cũng nhìn ra hình như cái nhìn của ngài Lục về Cảnh Y Nhân đã thay đổi rất nhiều. Cảnh Y Nhân không để ý tới lời khuyên nhủ của người giúp việc, cô quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiết Phương Hoa, mở miệng gằn từng chữ một: “Cô tự cuốn xéo đi, hay là để lát nữa tôi chơi cô đến chết?”
Cảnh Y Nhân lạnh lùng cảnh cáo, nhóm người giúp việc lén hít sâu một hơi. Bọn họ đã từng chứng kiến cảnh cổ Cảnh chơi khăm người khác như thế nào rồi, tuy họ không bị chỉnh nhưng hiểu biết cũng không ít.
“…” Tiết Phương Hoa tỏ ra tội nghiệp nhìn quản gia Ngô rồi lại nhìn Cảnh Y Nhân mà phản bác: “Cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi! Tôi tới để tìm anh Lục Minh chứ đâu phải cô!” Một người là bà chủ, một người là khách quý, quản gia Ngô nháy mắt ra hiệu cho người giúp việc đang đứng ở cửa, người giúp việc lập tức hiểu ra, một người trong số họ xoay người xuống nhà gọi điện thoại cho ngài Lục. Cảnh Y Nhân cười nhẹ một tiếng: “Được, cô không đi chứ gì, vậy thì cứ chờ xem!”
Cô không vội vã đánh đuổi Tiết Phương Hoa đi cũng là vì muốn xem sau khi Lục Minh trở về, anh sẽ cho cô câu trả lời thế nào.
Lục Minh đã đồng ý rằng sẽ không có bất cứ dây dưa nào với người phụ nữ này nữa, nhưng cô ta vẫn xuất hiện ở nơi này.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao Cảnh Y Nhân lại cảm thấy hơi hoảng loạn.
Cô muốn biết những lời hứa hẹn mà Lục Minh cho cô có ý nghĩa gì không, bỗng cô lại nghĩ đến Lục Minh cũng từng hứa hẹn với Tiết Phương Hoa. Hơn nữa những điều hứa hẹn đó còn nặng hơn so với cô rất nhiều.
Anh sẽ chăm sóc Tiết Phương Hoa cả đời.
Tình cảm ấy phải rất sâu nặng, rất nhiều ràng buộc, rất sâu đậm mới có thể bằng lòng hứa hẹn như vậy.
Càng nghĩ, trong lòng Cảnh Y Nhân càng giận, lại có chút lo sợ.
Cô nghĩ tới lúc trước, Lục Minh vẫn còn muốn ly hôn với cô, chỉ mới qua một đoạn thời gian ngắn như vậy thôi, Lục Minh thực sự sẽ ở bên cô sao? Anh sẽ vì cô mà đánh đuổi người phụ nữ mà mình đã từng hứa hẹn phải chăm sóc cả đời sao? Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân liếc nhìn Tiết Phương Hoa.
Tiết Phương Hoa cũng đang bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân.
Mấy ngày trước, Cảnh Y Nhân đã “giúp” cô ta loại trừ kình địch lớn nhất, cô ta cũng nghe nói Lục Minh đã đuổi việc Lý Đồng. Hiển nhiên trong lòng Lục Minh bây giờ, Cảnh Y Nhân đã có tầm quan trọng nhất định.
Xem ra, nếu muốn tạo ra xích mích giữa hai người họ thì cô ta phải suy tính thật cẩn thận mới được. Hơn nữa, cô ta quá hiểu biết Cảnh Y Nhân, đầu óc ngu dốt, tay chân vụng về, thấp kém. Nói trắng ra thì cô ta chỉ có cái mã bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong đầu rỗng tuếch chẳng có gì hết! Tuy rằng bây giờ cô ta có vẻ thông minh hơn rồi, nhưng sâu bọ chính là sâu bọ, lại còn có thể lột xác thành bướm hay sao?
Lần trước Cảnh Y Nhân đã dùng thủ đoạn đối phó Lý Đồng, hôm nay cô ta cố ý dùng chính thủ đoạn đó để vu oan cho Cảnh Y Nhân, đương nhiên là sẽ không có ai tin tưởng Cảnh Y Nhân cả.
Cô ả này một khi đã ghen tuông thì sẽ tấn công người khác thẳng tay mà không cần bất cứ lý do gì, không phải sao?
Tiết Phương Hoa nhướn mày nhìn cảnh Y Nhân, miệng mỉm cười đắc thắng.