Lục Minh dùng lực rất mạnh nắm cằm cô ta, khiến khuôn mặt cô ta trở nên trắng bệch, hai mắt đỏ hoe rơm rớm nước. Cô ta khó chịu cả ngày trời mà Lục Minh không thèm quan tâm, lại còn cư xử như vậy khiến cô ta vô cùng ấm ức. Hai mắt đỏ bừng, trong lòng sợ hãi nên cô ta nói năng lắp ba lắp bắp.
“Anh… Lục… Lục Minh… Em… Em không hiểu anh nói gì cả?” Trước đó Lục Minh không vội tới tìm Tiết Phương Hoa để đối chất là vì anh không có chứng cứ chứng minh Tiết Phương Hoa làm chuyện này. Nhưng một tiếng trước, khi nhìn thấy phía dưới cơ thể Cảnh Y Nhân toàn là máu, anh đã vừa sợ vừa đau lòng.
Cả đời này Lục Minh anh chưa từng sợ hãi như ngày hôm nay. Khi thấy dưới cơ thể Cảnh Y Nhân toàn là máu, trong khoảnh khắc đó anh sợ đến mất hồn mất vía, sợ cô sẽ đột nhiên biến mất khỏi nơi này. Cô không giống những người khác, người khác bị thương thì sẽ không sao, nhưng Cảnh Y Nhân đã từng tự sát, Cảnh Y Nhân trước đó chết vì mất máu, mới xuất hiện Cảnh Y Nhân hiện tại.
Anh sợ cô biến mất, sợ cô rời đi… Vừa nghĩ tới một ngày nào đó Cảnh Y Nhân sẽ rời đi, lòng anh lại lo lắng đến mức cả người tê dại vì đau đớn.
Anh không cần biết chuyện này có chứng cứ hay không, chỉ cần có một tia nghi ngờ, anh sẽ không bỏ qua. “Tôi hỏi, thuốc làm Cảnh Y Nhân sảy thai là cô cho uống phải không?” Lục Minh tức giận gầm lên. “…” Tiết Phương Hoa giật mình, cả người run rẩy lùi về phía sau chống tay lên giường, một tay chống hụt vào khoảng không nên suýt nữa ngã nhào xuống. Nhờ lực Lục Minh nắm cằm cô ta rất mạnh kéo lại, cô ta mới không bị ngã khỏi giường, rồi nhanh chóng ổn định lại cơ thể. Viền mắt cô ta ngân ngấn nước, cô ta đau đến tái mặt, tim đập loạn xạ. Cảnh Y Nhân bỗng nhiên bị người ta cho uống thuốc sảy thai? Cô ta không ngờ lại có người ra tay trước cả mình. Cả người Lục Minh tỏa ra lệ khí hung ác như muốn dồn người ta vào chỗ chết khiến Tiết Phương Hoa kinh sợ lắc đầu quây quậy, nước mắt tuôn ra không ngừng như những hạt châu lăn xuống. Về chuyện khác, hay bị người khác nghĩ oan, Tiết Phương Hoa đều không thèm để ý, nhưng Lục Minh lại nghĩ oan cho cô ta khiến lòng cô ta cực kỳ khó chịu.
“Em không làm!… Anh Lục Minh, sao em có thể làm chuyện đó được… Hơn nữa từ hôm qua tới giờ em đều ở bệnh viện thì bỏ thuốc Cảnh Y Nhân bằng cách nào đây.” “…” Lục Minh nhìn thẳng vào mắt Tiết Phương Hoa, vẻ mặt cô ta không giống như đang nói dối. Đúng là Tiết Phương Hoa không có cơ hội ra tay, chỉ là người nghĩ rằng Cảnh Y Nhân có thai chỉ có mỗi Tiết Phương Hoa mà thôi. “…” Cánh tay Lục Minh đang nắm cằm cô ta dần dần nới lỏng, rồi anh thu tay về.
Đôi đồng tử lạnh lẽo lộ ra sát khí, giọng nói lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cũng không cho phép cô gặp cô ấy một mình.” Lục Minh để lại một câu này rồi xoay người nhanh chân rời đi.
“Anh Lục Minh!” Tiết Phương Hoa không cam lòng, nước mắt tuôn trào ra. Cô ta thầm nghiến răng, đã phải vất vả vờ phát bệnh để lôi kéo lòng thương hại và sự đồng tình của Lục Minh, để anh lại đối xử với cô ta giống như trước, vậy mà đúng lúc này Cảnh Y Nhân lại bị người ta bỏ thuốc.
Chuyện này ngoài con tiện nhân kia thì còn ai?
Nó định loại trừ cô ta và Cảnh Y Nhân cùng một lúc sao?
Nếu không phải tối hôm trước cô ta ở trong viện đến tận sáng thì đúng là không thể nào thoát khỏi hiểm nghi được.
Nhất định là do con tiện nhân kia làm, ngoài nó ra thì không còn ai khác.
Cô ta không thể đánh mất sự quan tâm và chú ý của Lục Minh đối với mình được.
Tiết Phương Hoa nổi giận, lập tức gọi điện thoại cho cha: “Ba ba! Sửa tình trạng bệnh của con càng nghiêm trọng hơn nữa càng tốt!”