Cảnh Y Nhân ném cho Tiết Phương Hoa một nụ cười xảo trá đầy đắc ý.
Cô đi đến chỗ thủ trưởng đại nhân, lúc ngang qua cuối giường còn tiện tay rút kẹp bệnh án, rồi ngồi xuống ghế sô pha sát bên thủ trưởng đại nhân. Lật mở từng trang bệnh án, phía trên phân nửa là tiếng nước ngoài, Cảnh Y Nhân không hiểu, nhưng dòng chữ đẹp như rồng bay phượng múa cùng với chữ ký của giám đốc bệnh viện thì cô biết.
Đại khái là bệnh cũ của Tiết Phương Hoa tái phát, dẫn đến xuất huyết nội tạng, gây tổn hại rất lớn cho cơ thể, nếu tiếp tục kéo dài như vậy, chỉ có thể sống được 3 năm. Hơn nữa trên đây còn viết rõ ràng rằng, Tiết Phương Hoa thiếu một bộ phận trong người, cô ta không có tử cung, không thể sinh con được.
Cảnh Y Nhân đọc mà có chút khiếp sợ, chẳng trách cô từng nói Tiết Phương Hoa khí huyết không đủ, hóa ra là do thiếu một bộ phận, thiếu một bộ phận thì khi bắt mạch đâu có phát hiện ra được. Nhưng rốt cuộc nội tạng của cô ta có bệnh hay không, cô chỉ cần xem một cái là biết liền.
Hiển nhiên, ngoại trừ việc Tiết Phương Hoa thiếu một bộ phận ra, còn lại cái gì mà xuất huyết nội tạng với không sống nổi mấy năm tất cả đều là giả. Tuy rằng cô không biết tại sao Tiết Phương Hoa lại bị như vậy, nhưng người đáng thương chắc chắn sẽ có chỗ đáng trách, bằng không cô ta sẽ không lạc lối đến bước đường này. Thủ trưởng ngước mắt lên nhìn giám đốc bệnh viện, quay lại đề tài vừa rồi: “Mới nãy nói đến chỗ nào nhỉ?” Giám đốc bệnh viện cung kính cúi đầu, đồng thời liếc Cảnh Y Nhân một cái. Ông ta có chút lúng túng khi nhắc lại đề tài trước đó, ấp úng nói: “Thôi để nói sau đi, nói sau đi.”
Giám đốc bệnh viện vừa dứt lời, đột nhiên có tiếng “Hả” đầy sợ hãi thốt lên. Mọi người cả kinh rời sự chú ý đến chỗ cô. Cảnh Y Nhân cầm bệnh án đứng lên khỏi ghế sa lông, hàng lông mày xinh đẹp nhíu lại thành hình chữ bát (JS), vẻ mặt cảm thông nhìn Tiết Phương Hoa.
“Tôi quên mất Tiết Phương Hoa không có tử cung, không thể sinh con được.” “…” Thực sự là Tiết Phương Hoa căm ghét cái gì, Cảnh Y Nhân liền nói cái đó. Nói rồi Cảnh Y Nhân rời tầm mắt đi, cầm bệnh án tới trước ghế sô pha đơn cạnh Lục Minh, thuận thế rúc vào lòng anh. Vẻ mặt cô ngây thơ nói: “Ông xã ơi, sau này để con chúng ta nhận Phương Hoa làm mẹ nuôi nhé, vậy là cô ấy cũng có con rồi.” “…”Nghe vậy, Tiết Phương Hoa ngồi trên giường bệnh tức đến muốn nghiền nát răng.
Giám đốc bệnh viện cũng nắm chặt tay phát ra tiếng kêu răng rắc, vừa rồi ông ta còn nói với thủ trưởng đại nhân về việc để Lục Minh ly hôn rồi cưới Tiết Phương Hoa, bây giờ con bé này chạy tới đây gây họa như vậy, làm uổng phí hết bao công sức trước đó của ông ta.
Lục Minh thuận tay ôm eo nhỏ của Cảnh Y Nhân, kéo cô vào lồng ngực mình, cười khẽ: “Được.” Cảnh Y Nhân nhìn về phía thủ trưởng đại nhân, gọi một tiếng: “Cha à, cha nói xem thế có được không?”
Thủ trưởng cười ha hả: “Đương nhiên là được, ta đã muốn bế cháu từ lâu rồi.”
“Vậy nếu là con gái thì sao ạ.”
“Là con gái thì càng tốt, nhất định vừa đáng yêu vừa xinh đẹp.” Thể chúng ta sẽ đặt tên đứa bé là gì nhỉ?” Cảnh Y Nhân chắp hai tay vào nhau, vẻ mặt mong chờ nhìn thủ trưởng đại nhân rồi lại nhìn Lục Minh, chờ câu trả lời của bọn họ.
Hai người đàn ông một già, một trẻ thật sự vẫn luôn muốn đặt tên cho đứa bé rồi vạch ra kế hoạch tương lai cho nó.
“Con muốn sinh con trai, sau này con sẽ cho nó mở siêu thị thật lớn để hàng ngày còn có thể ăn uống thỏa thích ở đó.” Cảnh Y Nhân vẽ một vòng tròn to đùng trên không trung, khua tay múa chân tưởng tượng. Thủ trưởng nhíu mày: “Ấy, con cháu nhà họ Lục sao có thể chỉ mở mỗi siêu thị được.”
Lục Minh: “Vậy thì mở chuỗi cửa hàng dịch vụ toàn cầu.”