Nhìn thấy những tấm hình này, anh ta bị chấn động mạnh. “ Lúc anh ta nghe nói có hai bộ xương trắng nằm ôm lấy nhau ba ngàn năm đã kinh hoàng rồi, mà khi xem tấm hình này, chụp chiếc quan tài gỗ hoa lê chạm khắc hoa văn hình rồng được bảo tồn hoàn hảo, những văn vật ấy giờ là bảo vật vô giá, rối nhìn đến hai bộ xương trắng trong quan tài.
Ai lại nỡ lòng công bố văn vật này ra thế giới để trục lợi với mục đích thương mại được, trừ phi thật sự có người bị lợi ích che mờ mắt.
Quần áo và da thịt trên bộ xương đã phân hủy nát rữa không chịu nổi, nhưng không khó để đoán được cô gái này đang mặc đồ cưới. Trước khi xem ảnh chụp anh ta còn đoán thử đấy là người như thế nào mà khiến cho hoàng để phải ôm theo vào lăng mộ, chết cũng phải chung huyệt.
Phần thân còn lại đã bị hủy hoại đến mức không nhìn ra bộ đồ cưới ban đầu nữa.
Hiển nhiên cô gái này là người thương của hoàng đế, bằng không tại sao suốt 3000 năm hoàng đế còn giữ nguyên tư thể hôn đỉnh đầu bé gái, một cánh tay dù còn trơ lại xương trắng cũng phải ôm cô ấy vào ngực.
Bức ảnh còn lại là của nhà nghiên cứu lịch sử và nhà khảo cổ học đang thả một nắm đất cho bộ xương trắng để bày tỏ lòng kính trọng với đôi tình nhân đã chết ba nghìn năm nay.
Còn có một tấm bia mộ lớn được khắc mấy câu thơ.
Thời gian quá lâu căn bản là không thể nhìn rõ trên đó viết cái gì nữa.
Mấy câu thơ đó được nhà khảo cổ dịch đại khái ra dù chưa hoàn chỉnh, lác đác mấy câu, căn bản là ghép lại cũng không có ý nghĩa gì.
Phỏng chừng đại khái là viết về cuộc đời của bọn họ.
Thủ thành đẫm máu nơi sa trường… Một khúc ca thê lương… Một điệu múa tuyệt đẹp đầy chấn động… Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời… Chỉ nguyện sớm sớm chiều chiều… Hận thấu xương… Lúc nhập linh cữu, chỉ cầu chung huyệt… vĩnh viễn chở che.
Phó Minh Tuấn bỏ bức ảnh vào túi giấy, để sang một bên. Lúc này anh ta mới ngước mắt nhìn Cảnh Y Nhân, chắp hai tay đặt trên bàn, đi vào chủ đề.
“Chuyện hôm nay hiệu trưởng đã biết rồi.”
Nếu không có anh ta ngăn lại, thì bây giờ người cô phải đứng trước mặt là hiệu trưởng chứ không phải anh ta.
“Ồ!” Cảnh Y Nhân đứng trước bàn làm việc của Phó Minh Tuấn, cẩm túi nước trong tay, không phản đối, đáp lại một tiếng.
“…”Ồ? Chỉ “ồ” một tiếng là xong à?
Khóe miệng Phó Minh Tuấn giật giật, có cảm giác kích động muốn bóp chết cố. Con bé này không hề biết hối cải. Phó Minh Tuấn nổi giận đập bàn một cái: “Có Lục Minh làm chỗ dựa nên cô coi trời bằng vung phải không!?”
“…” Làm ơn, có thể thay lời thoại không. Cảnh Y Nhân vẫn trả lời như lần trước cô đến văn phòng anh ta: “Tôi có thể đi chưa?“.
“…” Phó Minh Tuấn dùng ánh mắt dò xét đánh giá cô một lượt, rồi tựa người vào ghế sa lông, lười biếng gác chân lên. “Cảnh Y Nhân, nếu cô không phải là vợ của Lục Minh, cô cho rằng tôi sẽ rảnh rỗi nói chuyện với cô ở đây sao?”
“Xin lỗi, chồng tôi cũng không muốn nợ anh ân tình này, anh không cần tưởng bở.”
“…” Phó Minh Tuấn thực sự tức hộc máu, Cảnh Y Nhân bây giờ miệng lưỡi rất sắc bén. Ngược lại Phó Minh Tuấn cảm thấy cô cũng rất thú vị.
Anh ta hơi nhếch miệng: “Tôi chỉ nhắc nhở cô đừng gây thêm phiền phức cho Lục Minh thôi, cô mới tưởng bở thì có.”
“Chỉ cần chồng tôi không cảm thấy phiền, thì không cần giáo sư lo lắng thay cho anh ấy, anh cũng chẳng phải…” Công công thích chơi đoạn tụ. Nửa cầu sau của Cảnh Y Nhân còn chưa nói ra bỗng mắc lại trong cổ họng…
Sau đó cô dùng ánh mắt săm soi, quái dị đánh giá trên dưới Phó Minh Tuấn một lượt. “Không phải cái gì?” “…” Cảnh Y Nhân đột nhiên muốn cười, nhưng kiềm chế lắc đầu một cái: “Không có gì.”