Cô ta ngủ với người ta mà không được gì, tiền chưa lấy được còn ăn no đòn.
“…” Cảnh Y Nhân ở trong xe nhìn ra ngoài say sưa.
“Cô biết người thứ ba kia hả?” Tài xế giật mình nghiêng đầu nhìn Cảnh Y Nhân qua khe hở từ chỗ ngồi: “Vậy cô có muốn giúp một tay không?” Cảnh Y Nhẫn cười khẽ.
“Tôi quan tâm cô ta làm gì? Tôi không đến đánh thêm là tốt lắm rồi. Tiện nhân thì rất đáng đánh, không đánh sẽ không nhớ lâu!”
“Cổ Cảnh, đừng xem nữa, chúng ta đi thôi! Hôm nay ngài Lục sẽ về sớm đấy!”
Tài xế đánh xe rời đi.
“…” Cô xem còn chưa đã nghiện mà.
Buổi chiều Phó Minh Tuấn không có lớp nên đến công ty Lục Minh một chuyến. Anh ta mang mấy tấm hình đã thu thập được giao cho Lục Minh. Cũng trùng hợp xế chiều hôm nay Lục Minh không bận gì, hai người ở trong phòng làm việc trò chuyện một hồi. Lục Minh kêu thư ký pha hai ly cà phê mang vào,
Anh mở túi giấy, đổ ảnh chụp bên trong ra rải lên bàn.
Lục Minh chỉ tùy tiện liếc nhìn một cái, dường như không có nhiều hứng thú lắm đối với những bức ảnh này.
“Đây chính là lăng mộ của vị hoàng để lần trước cậu nói với tôi à?”
Phó Minh Tuấn bê tách cà phê thơm lừng lên nhấp một ngụm: “Ừm, có vấn đề gì?” “Ông ta có mấy người con gái? Có tranh vẽ hoặc có ghi chép lại tên là gì không?” “…” Động tác uống cà phê của Phó Minh Tuấn dừng lại một lát, vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn anh. “Tự dưng cậu hỏi người ta có con gái không làm gì? Kể cả có thì cũng chết từ tám trăm năm trước rồi. Trên đất nước này, người đẹp nhiều vô số thì cậu không thèm nhìn, lại đi quan tâm đến người phụ nữ mấy ngàn năm trước?”
“…” Lục Minh mấp máy môi, anh không biết phải giải thích với Phó Minh Tuấn thế nào. Nếu như nói với cậu ta rằng anh nghi ngờ Cảnh Y Nhân đã thay hồn đổi xác, cô là người đến từ mấy ngàn năm trước thì e là không ai tin lời này.
Anh lười biếng dựa vào ghế sa lông, gác chân lên, vẻ mặt lãnh đạm tự nhiên như cũ: “Nói nhảm nhiều vậy làm gì chứ? Hỏi cậu là có hay không?”
“Có! Nhưng không có tranh.”
Nói xong Phó Minh Tuấn buông tách cà phê xuống, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở chỗ tài liệu tìm được vào ngày đó lên. “Vị hoàng đế kia có 5 người con gái, 11 người con trai. 4 người đã đưa đi hòa thân, chỉ còn lại một người ở bên cạnh ông ta.” “…” Nghe vậy, đáy mắt Lục Minh thoáng qua một tia âm trầm, lạnh nhạt nói: “Người được giữ lại bên cạnh tên là gì?”
“Tên là Lục Yên Nhiên, hình như vì tàn tật nên không đưa đi hòa thân được.” “…” Đáy mắt Lục Minh xẹt qua vẻ thất vọng, rõ ràng đều không phải là cảnh Y Nhân.
Đột nhiên Lục Minh như nghĩ đến cái gì, hỏi: “Không có vị công chúa nào bị người khác đẩy xuống giếng suýt chết đuối à?”
Công chúa bị đẩy xuống giếng suýt chết đuối, ở thời cổ đại thì đây là chuyện lớn, nhất định sẽ được ghi lại trong sử sách.
“…” Phó Minh Tuấn mờ mịt nhìn anh.
“Cậu đã đọc dã sử này ở đâu vậy? Nếu cậu muốn tìm hoàng thân hay công chúa gì đó thì cứ giở sách sử ra là được mà? Nhất định sẽ có ghi chép chính xác, còn nếu không có ghi lại thì tất cả đều phạm phải tội lớn hoặc là người không có cùng huyết thống.”
“Hơn nữa, cậu cũng biết sử sách trước giờ đều thuộc kiểu “thắng làm vua, thua làm giặc”, nghĩ thế nào thì viết như vậy, đương nhiên sẽ không viết vào những người phạm phải tội quá lớn.”
Trò chuyện một lát, Lục Minh cảm thấy chắc Phó Minh Tuấn cũng không biết chuyện gì của công chúa đầu, dứt khoát bỏ qua để tài này.
Không biết làm sao hai người họ lại nói đến chuyện của Tiết Phương Hoa.
Phó Minh Tuấn hỏi: “Cô ấy thế nào rồi?” “Bác sĩ nói tuổi thọ của cô ấy không gượng nổi ba năm.”
Nghe vậy, thần sắc Phó Minh Tuấn đông cứng lại, khiếp sợ nhìn Lục Minh: “Là do vụ việc năm đó gây ra sao?