Trong phòng bệnh VIP.
Nhân viên điều dưỡng mang cho Tiết Phương Hoa băng dán cá nhân và một số đồ dùng hàng ngày mà cô ta dặn mua vào phòng bệnh. Nữ điều dưỡng đi tới cạnh giường, lấy chai nước suối trong túi vừa mua hồi nãy ra đặt lên tủ đầu giường.
Cô ta vừa xé băng cá nhân dán lên vết đứt trên tay Tiết Phương Hoa hai ngày trước, vừa lẩm bẩm: “Ngài Lục bận thật đấy, chẳng mấy khi đến thăm cô Tiết được một lần lại bị người ta kéo ra ngoài nói chuyện.”
Nghe thấy thế, Tiết Phương Hoa đang tựa người trên giường hơi hồi hộp một chút, vô thức mở miệng hỏi: “Ai tìm anh ấy vậy?” Nữ điều dưỡng lắc đầu: “Không biết, là một người đàn ông chưa từng đến phòng bệnh của chúng ta, còn đánh nhau nữa chứ, làm đổ hết cả đồ đạc trong siêu thị xuống.” Nghe xong, trong lòng Tiết Phương Hoa căng thẳng: “Thể Lục Minh có làm sao không?” “Không sao, cô Tiết không cần lo lắng, bọn họ hình như đang đùa thôi, lát sau tôi lại thấy bọn họ bình thường rồi.”
Tiết Phương Hoa nhíu mày, đại khái đoán được đó là ai, có thể đánh nhau với Lục Minh mà không gây thù chuốc oán chỉ có Phó Minh Tuấn thôi.
“Bọn họ tán gẫu chuyện gì?” Nữ điều dưỡng lắc đầu: “Tôi nghe không hiểu. Bọn họ nói cái gì mà vợ của ngài Lục là giả, người thật đi đâu rồi ấy?” Nói rồi nữ điều dưỡng nở nụ cười: “Vợ cũng có thể là giả hay sao?” “…” Sắc mặt Tiết Phương Hoa ngưng trọng lại, đôi mắt mở trừng lên, bất chợt thầm hít vào một hơi.
Cảnh Y Nhân này là giả ư? Cảnh Y Nhân là giả?
Chẳng trách cô ta nói Cảnh Y Nhân như biển thành người khác vậy.
Thông tin đáng sợ này khiến Tiết Phương Hoa tạm thời khó mà tiêu hóa được.
Cô ta ngây ngốc ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn nhìn bức tường màu trắng trước mặt đến dại ra, vận sức hít thở từng chút, từng chút một, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. Lẽ nào Cảnh Y Nhân trước đây đã chết rồi sao?
Ngày đó Lục Minh thà lấy một cảnh Y Nhân đáng ghét chứ không chịu cưới cô ta. Mà vì Cảnh Y Nhân chết rồi, Lục Minh không muốn chịu trách nhiệm, không muốn kết hôn với cô ta, thế nên dựng một cảnh Y Nhân giả để lừa gạt mọi người à?
Tiết Phương Hoa càng nghĩ càng hoảng loạn, nếu Lục Minh không hề có ý gì với cô ta, thì những nỗ lực trong thời gian dài vừa qua của cô ta chẳng phải là cố gắng vô ích hay sao?
Tiết Phương Hoa vẫn cho rằng, mặc dù Lục Minh không thích mình, song ít nhất giữa bọn họ vẫn có tình nghĩa bạn bè, anh đối xử tốt với cô ta vì anh nợ cô ta ân tình, qua lâu ngày tự nhiên sẽ nảy sinh tình cảm.
Mỗi lần Lục Minh đến thương lượng, cô ta đều nhượng bộ để lùi một bước tiến hai bước, không muốn anh có ác cảm với mình. Lần này, Tiết Phương Hoa mới hiểu rõ, bất kể cô ta làm gì thì đều không được anh coi trọng.
Nhưng kể cả khi Lục Minh không thích mình, cô ta cũng sẽ không để con nhỏ Cảnh Y Nhân hung hăng, khoe mẽ trước mặt mình được như ý đâu.
Tiết Phương Hoa muốn để Cảnh Y Nhân nếm thử dư vị bị người khác làm nhục, muốn vạch trần thân phận giả tạo của cô.
“Cô Tiết, cô sao vậy?” Nữ điều dưỡng thấy cô ta thừ người ra, liền gọi một tiếng kéo tâm tư Tiết Phương Hoa trở về.
Khi Lục Minh lái xe quay về đã là tám giờ tối.
Biệt thự rất yên tĩnh, chỉ phòng khách và phòng ngủ tầng hai có bật đèn, quản gia Ngô vẫn đứng ở cửa nghênh đón anh như thường ngày. Lục Minh ra khỏi xe, cả người uể oải cởi âu phục đưa cho quản gia Ngô. Anh thay giày ở huyền quan, vừa nới lỏng cà vạt, vừa nhanh chân đi lên lầu.
Cảnh Y Nhân cuộn mình trên ghế sô pha trong phòng theo dõi bộ phim giờ vàng gần đây, nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, cô theo bản năng quay đầu sang nhìn. Cô cười với Lục Minh đang đứng ở cửa: “Cậu đã về rồi.” Vẻ mặt của Lục Minh tỏ ra hơi hờ hững và ảm đạm.
Anh bình tĩnh nhìn cảnh Y Nhân một hồi, nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay em gặp Phó Minh Tuấn à?”
“Ngày nào chẳng gặp!” Hầu như hôm nào bọn họ cũng gặp nhau ở trường, dù không gặp thì thi thoảng cũng chạm mặt.