Trải qua sự kiện lần trước, Cảnh Triệt không dám ăn nói linh tinh nữa, kể cả khi Lý Đồng nói muốn lôi Cảnh Y Nhân ra ánh sáng, báo thù cho anh ta.
Anh ta lại thấy dáng vẻ hiện tại của mình không tệ chút nào. Hơn nữa, anh ta đâu biết Lý Đồng sẽ lôi Cảnh Y Nhân ra ánh sáng trong hoàn cảnh này.
Vấn đề bây giờ là nhiếp chính, nếu làm sai cả nhà họ Cảnh sẽ đi đời, đương nhiên anh ta tránh được thì sẽ tránh. “…” Câu trả lời của Cảnh Triết làm sắc mặt Lý Đồng trầm xuống, mặt dài ra như sợi mì. Cô ta đã dặn trước với Cảnh Triệt là sẽ buộc tội Cảnh Y Nhân, không ngờ anh ta lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.
Lý Đồng thẹn quá hóa giận, ngụy biện: “Ở đây có rất nhiều người biết Cảnh Y Nhân trước kia là người như thế nào. Dù cảnh Y Nhân hiện tại giống hệt Cảnh Y Nhân trước kia, nhưng cô ta không biết hát quốc ca, ngay cả đàn dương cấm cũng không biết chơi. Nếu cô ta thật sự là người nước Z chúng ta, tại sao lại không biết hát quốc ca? Tính cách của cô ta rõ ràng không phải là Cảnh Y Nhân.”
“Chưa biết chừng cô ta là gián điệp, tiếp cận Lục Minh và tổng thống để lấy trộm bí mật quốc gia. Đây là Nhà Vàng, là nơi có hệ thống an ninh nghiêm ngặt nhất cả nước, vậy mà bọn chúng có thể thản nhiên trà trộn vào đây rồi trốn thoát dễ dàng. Tôi dám khẳng định bọn chúng đã quen thuộc nơi này từ lâu, chính bọn chúng đã thông đồng với nhau.”
Những lời này của Lý Đồng tuy khiến những người dưới sân khấu im lặng nhưng không phải là không có lý. Chuyện này có liên quan tới an nguy quốc gia, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể bỏ qua một kẻ tình nghi nào cả. Tổng thống đập bàn: “Chuyện này sẽ được điều tra kỹ càng, ta xem xét những lời mà cô đã nói.” Tổng thống lạnh lùng nhìn chỉ huy Lý, sau đó mới nhìn Lý Đồng. Giọng ông đầy dữ dằn cảnh cáo: “Nếu cô nghi oan cho Y Nhân, cô sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về mọi lời cô nói hôm nay.” Tổng thống đứng dậy, rảo bước rời đi…
Đội trưởng đội cảnh vệ Bộ Quốc Phòng không hề rời đi, dưới sự uy hiếp của Lục Minh, anh ta nhắm mắt lại giải thích đại khái mọi chuyện đã xảy ra cho Cảnh Y Nhân nghe. “..” Cảnh Y Nhân không thể tin nổi nắm chặt chăn, hận không thể xé xác Lý Đồng ra. Có lẽ lần trước cô trừng phạt cô ta nhẹ nhàng quá rồi.
Gián điệp ấy à? Trước đây ở nước Lộc Nguyên, nếu bị kết tội là gián điệp sẽ phải chịu hình phạt xéo thịt, róc xương. Ở nước Z này chỉ sợ không chết cũng tàn phế.
Đội trưởng đội cảnh vệ len lén nhìn Lục Minh, sau đó thu tầm mắt lại, cung kính hỏi:
“Cô Cảnh, phiền cô trả lời một số câu hỏi của tôi để hỗ trợ điều tra được không?”
“…” Cảnh Y Nhân gật đầu. “Xin hỏi, cô dùng cách nào để rời khỏi Nhà Vàng trong hoàn cảnh cả sảnh tiệc mù khói như vậy? Hơn nữa còn chạy đi rất xa?” Cảnh Y Nhân miêu tả đại khái quá trình mình đuổi theo hung thủ như thế nào, rồi vì sao cô ngất xỉu. Đội trưởng đội cảnh vệ lại hỏi: “Cô nói cô đã nhìn thấy một chiếc xe ô tô, xin hỏi cô có nhìn được biển số xe không?” “Có!” Khi cô tới đó, việc đầu tiên là nhìn chiếc xe, sau đó là nhớ biển số xe.
“Xe Jeep quân dụng, biển 8A8818.”
Nghe vậy, con ngươi Lục Minh đột nhiên co rút lại, đó là xe chuyên dụng anh dùng hồi còn ở trong quân ngũ, ngoài anh ra không có ai lái cả. Sau này rời khỏi quân ngũ, bởi vì lòng nhiệt huyết và niềm yêu thích đối với chiếc xe, nên anh vẫn để nó ở nhà cũ cho tiện dùng.
Nhưng từ khi gia nhập thương trường, anh còn chưa từng lái nó tới trung tâm thành phố lần nào. Chiếc xe kia hẳn phải ở nhà cũ của anh mới đúng.
Cảnh vệ ở đó lập tức dùng ứng dụng chuyên dùng để tra biển số xe, sau khi nhập vào, từ chủ xe, loại xe, bằng lái đều hiện lên.
Bọn họ giật mình, thầm hít vào một hơi rồi ngước mắt lên nhìn Lục Minh. “…” Lục Minh không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, chuyện này càng giải thích lại càng loạn. Đội trưởng đội cảnh vệ lại hỏi Cảnh Y Nhân.
“Cô Cảnh, cô có biết chiếc xe này là của ai không?”