Tiểu phi vừa nhìn thấy cung nữ thân cận đang ở ngoài cửa đã sốt sắng hỏi.
“Công chúa có nhìn thấy ngươi không?” Cung nữ lắc đầu: “Nô tì nhìn thấy nàng từ xa nên đã trốn ngay rồi.”
“Được rồi! Chúng ta đi mau lên!”
Tiểu công2chúa ngồi cạnh cái giếng chờ muội muội của A Ngưu ca ca lấy bánh ngọt cho nàng, đột nhiên lại bị người ta đạp một cú. Cơ thể bé nhỏ của nàng không trụ vững, mất thăng bằng, sau đó trời đất quay cuồng, nàng4ngã vào miệng giếng…
Theo bản năng, nàng quay đầu lại xem ai đã đẩy mình, nhưng không nhìn rõ được mặt đối phương, vừa liếc thấy một đôi hài thêu hoa, nàng liền biết ngay đối phương là ai.
Sau đó, tràn nàng bị đập vào vách giếng gây đau đớn.
Tiếng hét thảm thiết còn chưa dứt, nàng đã rơi tõm vào trong nước rồi.
Nước tràn vào khoang miệng, lỗ mũi, lỗ tai và cả hai mắt nàng. Nàng không thở được, theo bản năng vùng vẫy đôi tay, phun nước trong miệng ra, cứ mỗi lần hô “cứu mạng” là lại uống vào một ngụm nước. Nàng khó chịu đến ngạt thở, cảm thấy sợ hãi cái chết đang tới gần. Ý chí sinh tồn dâng lên, theo bản năng nàng liều mạng la hét, dù bị chìm1xuống vẫn phải hô “Cứu mạng!”
Mặt Tiều phi tái mét như gặp ma, chân chạy như bay rời khỏi Hoán Y cục. Trên đường đi từ Y Khố cục tới Hoán Y cục, ả đụng phải hoàng thượng đang được một đám người vây quanh bất ngờ đi tới Hoán Y cục.
Ả ta và cung nữ sợ tới mức chân mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống. Phía sau truyền tới tiếng kêu cứu mạng yếu ớt, Tiêu phi sợ run lẩy bẩy cả người. Hoàng để biết hôm nay tiểu công chúa sẽ ở đây cả ngày, thế nên cố ý tới đón nàng về, rồi tiện thể ban cô gái trong Hoán Y cục cho công chúa làm cung nữ thân tín, để tránh cho nàng hễ rảnh rỗi lại chạy tới đây. Chỉ là hắn không ngờ Tiêu phi cũng ở nơi này. Rồi hoàng để bước tới gần, hờ hững hỏi Tiêu phi đang quỳ dưới đất: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Thần… thân thiếp… thân thiếp tới lấy y phục của mình. Hôm qua Hoán Y cục không mang y phục qua nên8thân thiếp bèn tới hỏi thăm, nhưng rồi cũng chẳng tìm được.”
Nghe xong, hoàng đế nhướn mày. “Chuyện như vậy cũng cần Tiếu phi đích thân làm à?”
“Thần thiếp không chỉ định làm vậy, chỉ là lúc đi ngang qua thì tiện đường…”
“Cứu mạng!” Tiểu phi còn chưa nói hết câu, từ xa xa phảng phất truyền tới tiếng kêu “cứu mạng” yếu ớt!
Giọng nói này…? Giọng nói này quen thuộc tới nỗi hoàng đế chưa cần nghĩ đã bỏ mặc Tiếu phi, xông thẳng vào trong, vừa tung người nhảy lên đã vào bên trong Y Khố cục rồi. Hoàng thượng vừa đi mất, đám công công, thị vệ theo hầu bị dọa giật mình, vội vàng đuổi theo. Hoàng để nhìn khắp bốn phía trong Y Khố cục mà không thấy một bóng người. “Cứu mạng!” Sau đó, một tiếng kêu cứu yếu ớt truyền đến, đường nhìn của hoàng đế dừng lại bên miệng giếng. Ngay lập tức, hắn không chút do dự chạy về hướng đó, rồi chẳng ngần ngại nhảy xuống. Cái giếng trong hoàng cung này lớn hơn nhiều so8với những cái giếng nhà thường dân khác. Trong khoảnh khắc hẳn nhảy vào giếng, hai chân lập tức đạp lên thành giếng mượn lực, tránh cho mình rơi xuống sẽ đụng phải người ở dưới nước. “Tủm” một tiếng, hoàng để rơi vào miệng giếng tối đen, ôm lấy người đang vùng vẫy đến mức sắp cạn kiệt sức lực ở trong nước. Hắn càng chắc chắn rằng người này chính là tiểu công chúa, trên trán nàng có một vết thương rất lớn, chảy khá nhiều máu. Máu hòa vào làn nước đỏ thẫm cả một vùng. Tiểu công chúa như nắm được cọng rơm cứu mạng, vì quá sợ hãi mà túm chặt lấy y phục của hoàng đế: “Hoàng đế cữu cữu! Cứu cháu! Mau cứu cháu với!” “Hu hu hu! Cứu cháu với!” “Đừng sợ! Đừng sợ! Cữu cữu ở đây!” Hoàng để ôm chặt lấy nàng, đau lòng tới mức hận không thể khiến nàng hòa vào trong thân thể mình.