Cảnh Y Nhận phụ trách ăn, Lục Minh ở bên cạnh phụ trách bóc vỏ tôm cho cô.
Thịt tôm tươi ngon được anh chấm với tương rồi bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn của cô. Nhìn cô ăn một cách sung sướng, trong lòng Lục Minh cảm thấy thỏa mãn khác thường, cứ như kiếp trước anh thiếu nợ cô, kiếp này phải tận tụy phục vụ cô vậy.2Chỉ cần cô vui vẻ thì anh mới có thể thoải mái.
Từ khi Cảnh Y Nhân đến thế giới này cho tới bây giờ, bọn họ vẫn chưa từng hẹn hò. Hầu như rất ít khi hai người cùng nhau ăn cơm ở bên ngoài.
Cho nên Lục Minh muốn từ từ bù đắp những thứ này cho cô. cảnh Y Nhân khẽ há miệng, cắn con tôm đã bóc4vỏ mà Lục Minh đưa tới.
Đầu lưỡi cô vô tình lướt qua đầu ngón tay Lục Minh.
Một cơn tê dại xuyên thẳng đầu ngón tay Lục Minh tiến vào mạch máu, khiến anh khẽ động đậy một chút.
Anh theo bản năng thấm nuốt nước bọt, đè nén cảm giác khô nóng vô hình trên người xuống. “Cậu! Cậu cũng ăn đi!” “Ừ.” Lục Minh cười nhẹ, dùng khăn ướt để lau tay, rồi cầm đũa gắp thức ăn vào bát cô.
“Y Nhân!”
“Ừm!” Cảnh Y Nhân ngước mắt nhìn Lục Minh
“Kể cho anh nghe chuyện ở chỗ em đi!”
“…” Nghe vậy, bỗng nhiên trong lòng Cảnh Y Nhân có chút hồi hộp. Vừa rồi vẻ mặt cô còn hòa nhã, lúc này đã hơi tái đi, cô cắn môi dưới, rũ mắt xuống, không nói lời nào.
“…” Thấy vậy, Lục Minh khẽ cau mày. Hình như cô đã phải chịu nhiều oan ức, chỉ sợ đều là những chuyện1không vui.
Ngay khi Lục Minh định nói “Không muốn nói thì thôi”, Cảnh Y Nhân trầm mặc hồi lâu đột nhiên mở miệng.
“Anh còn nhớ lúc em tỉnh lại lần đầu tiên ở bệnh viện không?”
“Ừm!” Lục Minh theo bản năng gật đầu.
“Có biết tại sao em lại gọi anh là “cậu” không?” “…” Lục Minh nhìn cô trầm mặc hai giây. “Khuôn mặt anh giống với cậu của em.” Cảnh Y Nhân khẽ gật đầu, giọng cô hơi khàn: “Trước khi em tỉnh lại, chính cữu cữu đã giết em… vì thế… em mới… thay hồn đổi xác với cảnh Y Nhân!”
“…” Nghe vậy, con ngươi Lục Minh bỗng nhiên co rút lại, anh thầm hít một hơi.
“Cho nên đầu tiên nhìn thấy anh, em rất sợ anh!” Giọng Cảnh Y Nhân càng nói càng nhỏ, sự việc kia mang đến cho cô quá nhiều đau khổ.
“…” Lục Minh rút một tờ khăn ướt, nâng cái đầu nhỏ đang cúi xuống của cô lên, giúp cô lau khóe miệng. Sau đó dưới chân anh hơi dùng sức, đẩy chiếc ghế lùi ra8sau một chút, kéo Cảnh Y Nhân ngồi lên đùi anh. “Không muốn nói thì không cần nói nữa…” “Hắn nói nếu con người có kiếp sau, hắn không muốn làm cữu cữu của em nữa!”
Nghĩ đến những nỗi đau thấu tận xương tủy kia, Cảnh Y Nhân không nhịn được mà đỏ hoe cả vành mắt.
Nước mắt cô lặng lẽ trào ra, rơi trên mu bàn tay Lục Minh. Tay anh chợt dừng lại, anh đau lòng giúp cô lau nước mắt, áp đầu cổ vào ngực mình. Anh hôn lên mái tóc cô vỗ về: “Được rồi! Chuyện đã qua đừng nhớ đến nữa!” “…” Cảnh Y Nhân ôm Lục Minh thật chặt, cô không muốn khóc, liên tục tự trấn an bản thân rằng một người cậu như vậy không đáng để cô rơi lệ.
Nhưng mỗi khi cô nhớ đến, nỗi đau đứt ruột đứt gan ấy lại khiến cô không kìm chế được.
“Những lần cữu cữu đối xử tốt với em đều là giả, đều là gạt người, cữu cữu là đồ xấu!” Cảnh Y Nhân khóc thút thít8ở trong ngực Lục Minh. “Đúng vậy! Cậu trước đây là đồ xấu, cậu hiện tại vĩnh viễn sẽ chỉ đối xử tốt với Y Nhân thôi!” Lục Minh an ủi, bàn tay khẽ vuốt ve sống lưng cô. “…” Vốn là hôm nay Lục Minh muốn cùng Y Nhân trải qua một buổi hẹn hò vui vẻ.
Kết quả bản thân anh lại nhất thời lỡ miệng, tò mò muốn hỏi chuyện quá khứ của cô.