Nhạc Phong không hề đề phòng, bất thình lình bị Cảnh Triệt ôm chầm lấy.
“…” Đúng là say bí tỉ rồi, lại tưởng anh là phụ nữ à? Nhạc Phong nhíu mày, vốn định đẩy anh ta ra, chợt cảm thấy môi của Cảnh Triệt dán lên sau tại mình, hơi thở bất thường phả vào cần cổ anh.
Vốn là người luôn thích sạch sẽ, Nhạc Phong không2chút do dự co chân lên đá văng Cảnh Triệt ra. Cú đá của Nhạc Phong khá mạnh, khiến cảnh Triệt phải quỳ gục xuống đất, ôm bụng gầm nhẹ: “Anh định giết người đấy à?” “…” Nhạc Phong phớt lờ Cảnh Triệt, không nhanh không chậm vuốt phẳng bộ âu phục màu trắng bị anh ta làm nhăn nhúm, rồi xoay người ra khỏi toilet.
“Đừng đi!”
“…” Nhạc Phong dừng lại.
“Đỡ tôi dậy, tôi không đứng lên nổi!” Cảnh Triệt một tay cầm khăn, một tay vươn dài ra cầu xin sự giúp đỡ.
Nhưng Nhạc Phong không muốn đỡ anh ta dậy. “Không đứng lên nổi thì bỏ đi!” Nhạc Phong vô tình ném lại một câu, lười biếng bước ra khỏi toilet. Nhớ lại hôm trước anh cho người đưa hai cô gái xinh đẹp đến hầu hạ Cảnh Triệt, không ngờ anh ta lại chẳng vừa mắt người nào, tiêu chuẩn cũng khá cao đấy.
“…” Cảnh Triệt khó nhọc có người lại, tay ôm lấy bụng, mặc dù đau muốn chết nhưng khóe miệng vẫn hiện lên một nụ cười.
“Tên anh là gì?”
“…” Nhạc Phong chẳng buồn đáp lại, bóng người biến mất khỏi toilet. Cảnh Triệt cố gắng bò dậy, anh ta cầm chiếc khăn trong tay, ở góc khăn có thêu dòng chữ uốn lượn.
“Hoa Bất Trảm” Anh ta đưa khăn lên chóp mũi khẽ ngửi mùi nước hoa Gulong nhè nhẹ thơm ngát thoáng qua. Cảnh Triệt hơi nhếch khóe miệng lên cười nhẹ.
Anh ta cứ tưởng hôm nay gặp được người ấy ở câu lạc bộ là có1thể dễ dàng điều tra ra thân phận, ai ngờ người ấy cứ như đã bốc hơi vậy, chẳng có một chút tin tức nào. Điều này khiến cho tâm trạng lâng lâng sung sướng của Cảnh Triệt hôm nay lại chầm chậm rơi xuống tận đáy vực…
Cuối tuần có buổi họp lớp, Lục Minh đưa cảnh Y Nhân đi theo.
Lúc nghỉ ngơi, Cảnh Y Nhân chọn một chiếc váy dài màu vàng nhạt mỏng nhẹ không có tay áo, làm nổi bật làn da trắng nõn nà của cô, trông rất có khí chất, lại vô cùng đặc sắc. Còn Lục Minh thì khăng khăng muốn cô phải khoác một chiếc áo mỏng dài tay bên ngoài chiếc váy đẹp đẽ kia, còn cài khuy kín cổ nữa.
“…” Trời nóng thế này mà cô chỉ hở mỗi cái đầu ra ngoài.
Kim Sắc Niên Hoa.
Câu lạc bộ này mới khai trương ở thành phố S được một năm đã làm ăn rất phát đạt, đây là câu lạc bộ tư nhân dành cho giới nhà giàu có chế độ thành viên VIP.
Khi Lục Minh và Cảnh Y Nhân đến đây đã là 6 giờ rưỡi.
Đám bạn anh bỏ tiền8đặt trước một căn phòng xa hoa rộng rãi, mấy chục người đã sớm đến đông đủ cả rồi. Trước khi Lục Minh đến, tất cả mọi người chỉ hát hò giải trí hoặc chơi bi-a, đánh mạt chược, còn bàn ăn với đầy đủ các món kia thì chưa có ai động vào. Lục Minh còn chưa đến nên có mấy người chơi mạt chược đang bàn bạc với nhau.
Trong đó có một người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng, phải nheo mắt lại vì khói thuốc bốc lên, bàn tay to thô ráp đánh một quân bài xuống. “Tôi nghe nói Lục Minh không biết chơi mạt chược, cậu ta lắm tiền như vậy, lát nữa cậu ta đến thì kéo vào chơi cùng để kiếm chác một khoản nhé!”
Nói xong, người đàn ông nhướn mày liếc ba người đàn ông khác. Một người trong số đó tham lam cười.
“Ý này hay đấy! Lát nữa cứ nói với cậu ta là chúng ta chơi lớn, cậu ta lắm tiền như thế chẳng tiếc rẻ chút tiền còm đâu, chỉ cần thắng cậu ta một ván thôi là chúng ta đỡ phải vất vả đi làm một,8hai tháng, quá lời rồi, mấy cậu thấy tôi nói có đúng không?” “Đúng đấy! Dù sao cậu ta cũng chẳng tiêu được hết tiền, chia cho chúng ta cũng đâu có gì quá đáng!”