Những câu trả lời của Lục Minh đều là “Ừm!”, “Đúng vậy!”, “Được!”, “Có thể“.
Những từ ngữ quá mức đơn giản, không có ý từ chối Cảnh Y Nhân, nhưng cũng2không biểu đạt gì thêm. Trước đây, Lục Minh thường đưa ra cho cô rất nhiều lời khuyên.
Ví dụ như, cô nói hôm nay ra ngoài muốn mặc váy màu vàng5nhạt, Lục Minh sẽ bảo cô mặc thêm áo khoác hoặc mang theo một chiếc ô, bộ váy kia không có tay áo nên sẽ bị cháy nắng, anh còn bảo6cô bồi thêm các loại kem chống nắng vào nữa.
Nhưng hiện giờ thì anh chẳng có ý kiến gì cả. Buổi tối, tuy Lục Minh về rất muộn, gần như là5cô ngủ rồi anh mới về, nhưng trong cơn mơ màng cô vẫn cảm nhận được Lục Minh ôm chặt lấy cô, hôn lên trán và đỉnh đầu cô. Bây giờ3Cảnh Y Nhân chỉ nghĩ là do Lục Minh quá bận, không có thời gian, nhưng trưa nay khi Lý Lộ hẹn cô tới Hồng Bảo Thạch uống trà, cô kể chuyện này cho cô ấy, Lý Lộ mới sốt sắng đập bàn: “Phải chăng người đàn ông của chị đang có ai khác ở bên ngoài?”
“…” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân sửng sốt, sau đó cô lắc đầu đáp lại chắc nịch: “Không thể!”
Cô biết Lục Minh yêu mình nhiều tới mức nào. “Sao chị biết là không thể: Cứ đi xem thử là biết ngay thôi!”
Lý Lộ không buồn uống cà phê nữa mà bắt cô đến gần công ty Lục thị để theo dõi Lục Minh. Lý Lộ muốn thử xem sau khi hết giờ làm việc, Lục Minh sẽ ở lại công ty làm thêm giờ hay đi xã giao bên ngoài? Kết quả là, cô và Lý Lộ phát hiện ra, mỗi ngày khi hết giờ làm việc, Lục Minh không đi xuống hầm gửi xe mà đi ra từ cửa chính của công ty. Vẫn như thường ngày, khi anh ngạo nghễ bước ra ngoài, xung quanh không ngừng có người chào hỏi anh.
Anh không có ý định dừng chân, cũng không đáp lại lời chào hỏi của nhân viên. Anh mang vẻ mặt phiền muộn đi về phía trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch. Cảnh Y Nhân và Lý Lộ bám theo Lục Minh ở khoảng cách khá xa, hai người cùng theo tới trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch, nhìn Lục Minh đi vào thang máy, thang máy dừng lại ở tầng 5. Đến khi cảnh Y Nhân và Lý Đồng lên tới tầng 5 thì không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
“…” Cảnh Y Nhân rất ngạc nhiên, tại sao hết giờ làm việc Lục Minh lại tới nơi này? Anh đến phòng tập à? Phòng tập rộng như thế, cô không biết Lục Minh ở đâu, mà quầy tiếp tân nhất quyết không chịu tiết lộ anh đang ở khu vực nào.
Lại thêm cả Lý Lộ cứ lảm nhảm bên tai cô.
“Không hiểu sao tự dưng ông anh này lại tới phòng tập, hay là đã nhìn trúng em nào nên suốt ngày đến đây tán gái, ngoại tình rồi!” Câu nói của Lý Lộ làm tim Cảnh Y Nhân nhói lên một cái, sau đó cô lắc đầu: “Không đâu! Cậu sẽ không ngoại tình đầu! Cậu đã nói sẽ không tìm thiếp… người thứ ba!” Nghe thấy vậy, khóe miệng Lý Lộ giật giật, cô ấy trợn trừng mắt. “Chị có phải đồ ngốc không vậy? Anh ấy nói gì chị cũng tin sao, làm gì có con mèo nào lại không ăn vụng? Một người đàn ông đối xử tốt với vợ không có nghĩa là ra ngoài không chơi bời!”
Cảnh Y Nhân không chấp nhận, nhỏ giọng trách cứ: “Cậu nhà tôi chính là một con mèo ngoan, không lén lút ăn vụng!” Cảnh Y Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột. Từ khi quyết định sống chung với Lục Minh, cô liền tin tưởng anh, từ lúc đó cho đến cuối đời!
Nhân viên lễ tân không chịu nói nên cô đi từng phòng để tìm Lục Minh. Chuyện của bản thân cô không nên làm mất thời gian của Lý Lộ.
Cảnh Y Nhân để Lý Lộ đi về trước.
Cô tìm trong phòng tập hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy Lục Minh ở trong phòng tập nhảy cá nhân, nơi mà trước đây bọn họ từng khiêu vũ.
Cảnh Y Nhân đi chậm lại rồi đứng ở cạnh tường, qua bức vách bằng kính, cô nhìn phòng tập nhảy rộng rãi không được bật đèn. Nếu không để ý thì thật sự không thể nhìn thấy trong đó có người. Lục Minh bình tĩnh ngồi trên ghế, mắt anh chăm chú nhìn vào khoảng không giữa phòng tập nhảy không một bóng người.