Mặc dù bị bẽ mặt nhưng cũng không thể để mất thể diện quá mức được.
Cô chính là công chúa, vợ của Lục Minh, sao có thể để thầy hướng dẫn bắt nạt cơ chứ? Nhạc Phong cười khẩy một tiếng: “Đã2biết sai chưa?” “…” Cảnh Y Nhân hừ lạnh một tiếng, hất đầu sang một bên. Rõ ràng là anh ta cố tình gây sự mà còn nói cổ sai. Muốn cô nói xin lỗi à, còn lâu nhé! Thấy cô bướng5bỉnh như vậy, Nhạc Phong lấy một chiếc còng tay sau thắt lưng ra, một đầu công vào cổ chân Cảnh Y Nhân, một đầu công vào cổ tay mình. Sau đó, Nhạc Phong buông nhẹ tay ra, bên chân đang kiễng6của Cảnh Y Nhân được hạ xuống đất, cô loạng choạng lùi ra sau hai bước theo quán tính, tiếc là hai bước này không làm cô ngã hẳn xuống. Một chân cô gần như nhảy lò cò tại chỗ, một chân5khác thì bị còng lại cùng cổ tay của Nhạc Phong.
Tư thể của Cảnh Y Nhân lúc này giống hình chữ Nhất (-), thầy hướng dẫn đi phía trước, cô chỉ có thể nhảy lò cò bằng chần còn lại theo sau.3Cảnh Y Nhân tức giận đến mức muốn nổ phổi.
Nhạc Phong đi ở phía trước, đưa lưng về phía cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không. Cảnh Y Nhân tức giận mắng: “Tên biến thái chết tiệt kia, buông ra, có nghe hay không thể! Đứng lại! Đừng có đi!” Cảnh Y Nhân liên tục nhảy lò cò ở phía sau: “Anh có tin là tôi mà gọi điện thoại cho hiệu trưởng thì anh sẽ bị đuổi việc không?”
Tên chết tiệt này lại dám bắt nạt cô như thế!
Nhạc Phong nhíu mày, thờ ơ nói: “Cô còn có bản lĩnh này cơ à?” “Chồng tôi là nhà tài trợ cho ngôi trường này, muốn đuổi việc anh chỉ tốn một câu nói thôi! Buông ra!”
Không phải cảnh Y Nhân kiêu ngạo, khoe khoang khoác lác mà sự thật đúng là thế.
Hàng năm Lục Minh đều tài trợ một nửa số tiền trên tổng chi tiêu của trường học này, dù Cảnh Y Nhân không đến trường cũng có thể học đến khi tốt nghiệp. Nhưng ngày nào cô cũng kiên trì đến trường là bởi vì có rất nhiều điều cô không biết về thế giới này, về xã hội này, cho nên cô muốn đến trường để học thêm nhiều kiến thức.
Tuy rằng cô là vợ Lục Minh, nhưng trường học có quy định rõ ràng. Cảnh Y Nhân cố gắng không phá vỡ những quy định ấy, cô muốn mỗi ngày đi học đều trôi qua bình thường.
Thế nhưng xui xẻo thay lại có người luôn thích chọc ngoáy vào điểm giới hạn của cô, buộc cô phải phá vỡ những quy định của trường. “Ngầu thật đấy, chồng cô là Lục Minh, cả thế giới đều biết cả.”
Giọng nói của Nhạc Phong đầy vẻ châm chọc và khinh thường. Anh ta vẫn đi nhanh về phía trước. “…” Cảnh Y Nhân cũng nhảy lò cò theo, đi đến đâu mọi người cũng che miệng cười trộm. Khuôn mặt của Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên, đây là lần đầu tiên cô mất mặt ở trường học thế này, chắc mặt mũi bị mất tận ngoài vũ trụ rồi. Nhạc Phong đi ra khỏi sân thể dục, giận dữ gào lên với nhóm sinh viên đang dừng lại: “Tiếp tục chạy đi! Khi tôi quay lại mà thấy ai không chạy thì sẽ bị phạt giống cô ấy!”
“…” Cả nhóm sinh viên lập tức chạy tiếp. “…” Cảnh Y Nhân giận dữ nhảy lò cò tới gần Nhạc Phong, đấm hai củ vào lưng anh ta. Vì cô đang mất thăng bằng nên không dồn được lực, cú đấm này chỉ như con mèo nhỏ đang gãi ngứa thối. Nhạc Phong vẫn ung dung, anh ta kéo Cảnh Y Nhân đi một vòng quanh trường học như đi dạo phố. Trên đường đi, bất cứ ai thấy tình cảnh này đều dừng lại cười trộm. Người ta dắt chó đi dạo thì nhiều, nhưng chưa ai thấy dắt người bao giờ. Trên đường đi, miệng Cảnh Y Nhân chưa bao giờ khép lại, cô vẫn liên tục mắng chửi, còn Nhạc Phong hoàn toàn không thèm để ý. Với võ công của Cảnh Y Nhân, trong tình huống này, cô có thể tấn công anh ta được. Sở dĩ cô không làm vậy là bởi cô biết rõ rằng, với võ công của Nhạc Phong, cuối cùng người phải ngậm trái đắng chính là cô, như vậy là cô vừa tốn công vô ích vừa có kết cục chẳng tốt đẹp gì. Chân cô bị kéo cao như vậy, sơ sẩy một chút là ngã sấp mặt. Cảnh Y Nhân cứ nhảy lò cò mãi, cuối cùng chân đau nhức đến mức không nhảy nổi nữa, khắp người nhễ nhại mồ hôi. Cô tức giận ngồi bệt xuống đất. “Có bản lĩnh thì anh cứ kéo bà đây đi!”