Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân cảm thấy vẫn không nên nói chuyện này cho Lục Minh thì hơn.
Chuyện này cô có thể xử lý, chỉ cần giải quyết tên Nhạc Phong này thôi, làm vậy là sẽ không còn ai uy hiếp nhà họ Lục nữa. Coi như là2cô làm một chuyện vì Lục Minh.
Chỉ là cô không ngờ mình không đánh lại được Nhạc Phong, vậy thì phải nghĩ cách khác đối phó với anh ta. Qua vài lần giao đấu, cô phát hiện ra nếu tấn công ở cự ly gần thì Nhạc Phong khá5lợi hại, nhưng anh ta lại không có khinh công. Nếu so sánh với hoàng để cữu cữu của nước Lộc Nguyên thì chỉ là công phu mèo cào thôi.
Nghĩ vậy, Cảnh Y Nhân cười khẩy một tiếng. Đúng lúc này, cửa toilet bị đẩy ra. Lục Minh mặc6trang phục đơn giản thoải mái lười nhác đứng ở cửa, một tay vịn lên tay nắm cửa. Anh cười khẽ nhìn cảnh Y Nhân trong bồn tắm. “Sao em tắm rửa sớm thế? sắp đến giờ ăn cơm rồi.” Cảnh Y Nhân quay đầu lại, lúc này cô5mới nhận ra mình đã ngâm nước quá lâu, Lục Minh đã tan làm về đến nhà rồi. Cô nhăn mặt cười với Lục Minh, nhướn lông mày làm nũng. “Hôm nay bắt đầu phải huấn luyện quân sự, em mệt mỏi quá đi mất.” “Thế thì anh phải3xem công chúa nhỏ nhà chúng ta mệt đến đâu mới được?” Nói xong, Lục Minh đi vào, thuận thể đóng cửa lại. Anh đi đến ngồi xuống bên cạnh bồn tắm của Cảnh Y Nhân. Bàn chân ướt đẫm của cô thò ra khỏi bồn tắm đầy bọt, gác lên quần Lục Minh, khiến quân anh lập tức ướt cả một mảng lớn. “Chân tay mỏi nhừ, sắp gãy đến nơi rồi, mau xoa bóp giúp bạn cung đi.” “Vâng, thưa tiểu công chúa.”
Lục Minh cười nhẹ, không để ý đến phần đùi đã ướt sũng của mình, anh xoa bóp bắp chân cho Cảnh Y Nhân. Vừa mới chạm vào, Lục Minh đã phát hiện ra làn da ngày thường vốn bóng loáng của cô bây giờ lại cứng ngắc. Anh sầm mặt lại: “Các em đã huấn luyện quân sự trong bao lâu?”
Lục Minh biết Cảnh Y Nhân ngày thường hay luyện võ, dựa vào thể lực của cô, nếu là chỉ huấn luyện quân sự bình thường thì cơ thể sẽ không cứng ngắc thế này.
“…” Thật ra huấn luyện quân sự không lâu, chỉ là cô gần như phải nhảy lò cò vòng quanh trường học rộng lớn nên mới mệt đến vậy.
Cảnh Y Nhân trầm mặc hai giây rồi mở miệng nói: “Hơn 2 giờ, em liên tục làm động tác đá chân.” Cô không định nói dối nhưng cũng không muốn Lục Minh lo lắng cho cô. “Lát nữa anh sẽ gọi điện thoại cho hiệu trưởng, về sau em đừng đi huấn luyện quân sự nữa.”
“…” Thật sự có thể làm vậy à? Nếu biết trước có thể làm vậy thì cô đã sớm không tham gia huấn luyện quân sự rồi, đỡ bị khinh bỉ.
Tắm xong, Lục Minh ôm cô ra khỏi bồn rồi giúp cô tráng sạch bọt xà phòng trên người.
Lục Minh đứng bên ngoài bồn tắm, một tay cầm vòi hoa sen, một tay nhẹ nhàng chạm vào da cô, xoa đi bọt nước trên làn da mềm mại của cô. Động tác tỉ mẩn của anh khiến cảnh Y Nhân ngượng đỏ mặt, cúi đầu đứng im không dám nhúc nhích. Những nơi mà bàn tay anh lướt qua đều đặc biệt thoải mái.
Sau khi tắm trắng bằng vòi nước sạch sẽ, Lục Minh lấy khăn lau khô và quấn khăn tắm lên người cô.
Anh ôm cô gái thơm ngào ngạt ra khỏi toilet, rồi tung lên giường. Cảnh Y Nhân cười vui vẻ, cô biết Lục Minh định làm gì. Cô vội nhảy xuống giường, bước đến trước tủ tìm quần áo. “Cậu ơi, em đói bụng. Em muốn ăn cơm trước cơ.”
“Anh cũng đói bụng mà.” Lục Minh nhìn cô bằng đôi mắt đầy vẻ đói khát.
Cảnh Y Nhân mỉm cười né tránh ánh mắt của anh, vội vàng lấy một chiếc váy liền dài ra. Còn chưa cởi khăn tắm đang quan trên người cô đã mặc bộ váy vào, sau đó mới rút khăn tắm từ bên trong váy ra.
“…” Có ai mặc quần áo như vậy không?
Lúc ăn cơm, Lục Minh tùy ý trò chuyện, hỏi hôm nay Cảnh Y Nhân ở trường học đã làm những gì?
Cảnh Y Nhân chỉ kể đại khái, cô không nói hôm nay bị Ly Ly đạp một cái, sau đó còn xảy ra mâu thuẫn với Nhạc Phong nữa.
Không phải cô dễ dàng bỏ qua mà là cô cảm thấy việc này nên tự mình giải quyết.