Sau này khi biết chuyện, mặc dù trong lòng anh ta có tiếc nuối nhưng cũng chưa nổi cơn sóng cuộn nào cả.
Vậy mà vừa rồi chỉ vì một sự ghét bỏ, vì một câu nói của cô mà anh ta mất khả năng khống chế cảm xúc. Anh ta sẽ hôn cô, xem cô có thể ghê tởm đến mức nào. Nếu nụ hôn của anh ta làm cô khó chịu, thì anh ta sẽ làm cô khó chịu đến chết… Chỉ cần2có thể làm bất cứ người nào của nhà họ Lục khó chịu thì anh ta đều thỏa mãn. Chỉ là, anh ta chẳng thể ngờ, trong lòng mình giờ phút này lại thật sự trống rỗng. Nụ hôn này như độc dược xé ruột xé gan vậy, nó làm trái tim anh ta run rẩy nhưng anh ta lại luyến tiếc không muốn rời đi.
Anh ta chưa bao mâu thuẫn như giây phút này.
Anh ta muốn nói cho cô biết, nếu không phải5vì tên Lục Minh kia thì cô vốn thuộc về anh ta rồi. Là do người đàn ông kia đã đoạt đi tất cả mọi thứ của anh. Cô là người phụ nữ của Lục Minh nên cô phải chịu trừng phạt. Nhạc Phong bỗng dưng như nổi cơn điên, khuôn mặt không che giấu được sự đau đớn, anh ta hung hăng hôn cô. Cảnh Y Nhân liều mạng giãy giụa, cố gắng đẩy anh ta ra. Cô cố né tránh cảm giác6ghê tởm ấy, né tránh cái thứ buồn nôn đang mạnh mẽ xâm nhập vào miệng cô.
“Tránh ra! Đồ chết tiệt! Tôi có chồng rồi, anh không được chạm vào tôi!”
“Có phải ngoài Lục Minh ra, không ai được phép chạm vào cổ không?” Nhạc Phong ép sát vào cổ khiến cô không thể cử động được, anh ta bóp chặt cằm cô mà chất vấn. “Đúng! Tôi yêu anh ấy, anh ấy là chồng tôi!” Cảnh Y Nhân khẳng định chắc chắn.
Nhưng cô5lại không biết lời nói của mình còn vô tình hơn cả lưỡi kiếm, nó đâm vào Nhạc Phong khiến anh ta thương tích đầy mình.
“Tôi sẽ đi giết hắn ta ngay bây giờ.”
Nhạc Phong đột nhiên buông cô ra, đẩy người cô ra chỗ khác rồi mở cửa toilet. “Rầm!” một tiếng, Cảnh Y Nhân đập tay lên cửa, cánh cửa lập tức đóng lại.
“Anh muốn làm gì?” Cảnh Y Nhân chất vấn. “Tôi không cho phép anh làm hại Lục Minh!”
Không được3làm hại? Anh ta còn chưa nhìn thấy Lục Minh, cũng chưa chạm vào hắn ta, thế mà cô đã chắc chắn rằng anh ta hại Lục Minh mà không phải Lục Minh hại anh ta sao? Theo anh ta được biết, Lục Minh từ nhỏ đến lớn luôn tập võ, hồi còn ở quân ngũ, năm nào hắn ta cũng giành quán quân môn Tán thủ. Anh ta có phải đối thủ của Lục Minh hay không còn chưa dám khẳng định, cô đã che chở Lục Minh trước rồi? “Cô thích hắn ta đến thế sao?”
“…” Cảnh Y Nhân bình tĩnh đứng tại chỗ, trong đầu nhớ lại ngày sinh nhật ấy, cô ở nhà ngồi giữa những bó hoa tường vi để đợi Lục Minh.
Lúc ấy, cô đã lặng lẽ gả mình cho anh rồi. Trái tim cô kể từ lúc đó đã hoàn toàn phó thác cho người đàn ông mà cô muốn yêu thương cả đời ấy.
Nhưng ở đây, cô không cần thiết phải giải thích với một người xa lạ rằng tình cảm giữa cô và Lục Minh từ trước đã sâu đậm đến thế nào.
“Liên quan gì đến anh?” “…” Quả thật không liên quan đến anh. Những lời nói bất ngờ của Cảnh Y Nhân đột nhiên đánh cho Nhạc Phong tỉnh lại.
Không ngờ trái tim anh ta bỗng nhiên dao động như thế.
Cô là vợ Lục Minh, cô trung thành với Lục Minh, là kẻ địch của anh ta.
Cô có thích Lục Minh hay không thì liên quan gì đến anh ta? Khuôn mặt Nhạc Phong trở về vẻ lạnh nhạt như cũ, anh ta thản nhiên nói: “Về phòng đi, các bạn đều đang chờ cô đấy.” Nói xong, Nhạc Phong đẩy cửa toilet ra, đi về phòng. “…” Cảnh Y Nhân khó hiểu nhìn bóng dáng anh ta đi phía trước.
Cô ghê tởm lau miệng, lại đến chỗ bồn rửa tay súc miệng.
Chết tiệt, cô lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta sỗ sàng một cách trắng trợn như thế.
Trải qua chuyện vừa rồi, Cảnh Y Nhân không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Cô trở lại phòng, các sinh viên đều đang ca hát. Có người nhét micro vào tay Nhạc Phong, bảo thầy hướng dẫn hãy hát đi.
Cảnh Y Nhân chạy tới trước sô pha, cẩm túi chuẩn bị đi…
Nhạc Phong rất ít khi hát, cũng chỉ biết hát rất ít bài, anh tùy ý chọn một bài hát mà mình khá quen thuộc.