Giờ phút này, anh lại không hề để phòng ở trước mặt một đám trẻ con, biểu cảm đáng thương đến vậy.
Nhưng ngay khi phát hiện ra cô bước vào, anh lại trở nên lạnh nhạt như mọi khi. Nhiễm Thanh bề rượu đến trước mặt Nhạc Phong, giả vờ không quen biết2anh, khuôn mặt cô lại toát lên vẻ ái muội yêu diễm.
“Thưa khách quý, chai rượu này là món quà của ông chủ chúng tôi, mời ngài nếm thử.” Nói xong, Nhiễm Thanh vươn ngón tay được sơn sửa đẹp đẽ ra mở chai rượu, rót rượu cho Nhạc Phong. Các nam sinh5bên cạnh liền bàn tán mấy chuyện linh tinh như Kim Sắc Niên Hoa này vốn xa hoa, ngay cả nhân viên cũng xinh đẹp như vậy… Nhiễm Thanh rót rượu ngon rồi đưa đến trước mặt Nhạc Phong. Ngay khi bàn tay thon dài của Nhạc Phong định nhận lấy ly rượu6thì “choáng” một tiếng.
cảnh Y Nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, hung hăng hất mạnh ly rượu đi.
Ly rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan. Sau đó, cô giận dữ mắng Nhiễm Thanh: “Cô muốn làm gì?” Nói xong, Cảnh Y Nhân quay đầu giải thích với Nhạc Phong: “Cô5ta không phải nhân viên đầu, rượu này có thể có độc đấy.” “…” Nhiễm Thanh ngơ ngác đứng tại chỗ. Có độc? Rượu có độc? Cô có thể hạ độc người khác chứ không bao giờ hạ độc ông chủ của mình, hạ độc người đàn ông mình yêu thích đâu. “…”3Nhạc Phong thì ngược lại, tâm tình vừa rồi còn đang khó chịu của anh ta lập tức tan thành mây khói.
Cảnh Y Nhân không biết Nhiễm Thanh là người của Nhạc Phong, bởi vì lần trước Nhiễm Thanh đánh nhau với Cảnh Y Nhân nên cô vẫn luôn coi cô ta là sát thủ.
Sát thủ xuất hiện, nếu không giết người thì làm gì? “Cô Cảnh, cô ăn nói phải cẩn thận, tôi chỉ là một nhân viên bình thường, sao có thể hạ độc trong rượu được?” Nói xong, Nhiễm Thanh cầm chai rượu ấy rót ra rồi uống một ngụm.
“Đúng đấy Y Nhân, có phải có quá nhạy cảm rồi không?” “Đúng đấy, có phải vừa rồi thầy hướng dẫn Nhạc hôn cô nên cô coi thầy ấy như vật sở hữu của mình không? Nhân viên kia chỉ rót rượu thôi mà.”
“Y Nhân, đừng quá khẩn trương, chồng cô mà biết thì sẽ ghen đấy.”
“…” Bạn bè thi nhau đùa giỡn. Nhưng Nhiễm Thanh vừa nghe thấy lời nói của bọn họ thì sắc mặt lập tức trắng bệch. “…” Vừa rồi Nhạc Phong hôn Cảnh Y Nhân ư?
Cảnh Triệt đứng trong góc cũng đồng thời khiếp sợ. Người… người mà anh ta tìm kiếm khắp nơi… người làm anh nóng ruột nóng gan lại thích em gái anh ta sao? “..” Cảnh Y Nhân cũng xấu hổ, vừa rồi cô sơ xuất nên mới bị tên chết tiệt này hôn. Cảnh Y Nhân lạnh nhạt nhìn Nhiễm Thanh: “Cả cô và tôi đều biết rõ cô là ai. Có chuyện gì thì cứ tìm tôi, không được ra tay với bạn bè và thầy giáo của tôi.”
“…” Thì ra Cảnh Y Nhân coi Nhiễm Thanh là kẻ xấu, cố ý đến đây gây phiền toái cho cô.
Nghĩ vậy, khóe miệng Nhạc Phong nhếch lên một nụ cười. Sau đó, anh ta ra vẻ ngỡ ngàng hỏi: “Y Nhân, cô ta là ai thể: Cô ta định hại chúng ta à?” “…” Nhiễm Thanh không biết nói gì nữa. Ông chủ có cần phải bỡn cợt cô như vậy không?
Cảnh Y Nhân nghiêm túc nói: “Tôi đã đánh nhau với cô ta, lần trước cô ta đã định giết tôi rồi.” Nói xong, Cảnh Y Nhân nhíu mày nói với Nhiễm Thanh: “Cô còn nợ tôi một ân tình đấy, nếu cô muốn đánh nhau với tôi thì tìm riêng tôi mà ra tay, đừng có ở đây gây sự, bọn họ đều vô tội cả.”
“…” Khóe miệng Nhiễm Thanh hơi run rẩy. Đúng là một người phụ nữ chính nghĩa, thật hiên ngang lẫm liệt, nói cứ như cô ta là kẻ siêu bại hoại, muốn giết sạch tất cả bọn họ vậy. Có phải cô ta nên bổ sung thêm một câu, “Ta đại diện cho ánh trăng tiêu diệt ngươi!” Hay không? “Giết người?” Các sinh viên nghe thấy Cảnh Y Nhân nói vậy thì đều giật mình kinh hãi, theo bản năng lùi ra sau hai bước.