*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3àn tay nhỏ tinh tế, trắng nõn của Cảnh Y Nhân không kiềm chế được chạm vào chữ viết trên vách đá, nhẹ nhàng vẽ lại những đường nét của con chữ.
Đôi mắt trong suốt của cô ngước lên, cẩn thận nhìn lại từng hàng chữ sơn đỏ.
“Y Nhân! Sao thế?” Lục Minh phát hiện ra sự khác thường của cô.
Cảnh Y Nhân quay đầu lại ngước mắt nhìn Lục Minh, cái mũi nhỏ co lại đầy chua xót, hốc mắt cô ửng đỏ. “Cậu! Cậu có thể kể thêm chuyện về người này cho em nghe không?” “…” Lục Minh nhìn vẻ mặt đầy phiền muộn của cô, trong đôi mắt kia lộ ra một tia thương cảm hoài niệm. Anh dùng ánh mắt bình tĩnh, thâm trầm nhìn cô.
Lục Minh hờ hững hỏi: “Em biết người này à?”
Cảnh Y Nhân cắn môi2dưới, rũ mí mắt xuống, ảm đạm đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn những đóa hoa nhỏ bên chân.
Hoa nở nhờ máu đúng không?
Nhất thời trong lòng Cảnh Y Nhân dâng lên một cảm giác nhớ nhà, cùng với cảm giác phiền muộn, đau đớn về sự ra đi của người bạn cũ.
Cô do dự vài giây, khẽ gật đầu. “Đây là thơ của tiểu Tấn vương gia!” “Tiểu Tấn vương gia và em cùng nhau lớn lên, cậu ta giống như thân cao của em vậy, cậu ta đã chết rồi sao?…”
(*) Thân ca: Anh trai ruột.
Thấy dáng vẻ gấp đến độ muốn khóc của Cảnh Y Nhân, Lục Minh dang tay ra ôm cô vào lòng, anh trách móc: “Đám doanh nhân vồ lương tâm kia lại dám khắc thơ bậy bạ lên trên đó!”
Nói xong, Lục Minh nâng khuôn mặt nhỏ5nhắn của cô lên. “Nhất định là trùng hợp, viết sai thôi. Bây giờ gian thương kiếm tiền bằng cách làm ra những thứ mà chưa ai từng thấy, sau đó viện dẫn tin đồn thần thoại. Chắc chắn bọn họ ăn cắp… thơ của tiểu Tấn!”
“…” Nghe vậy, Cảnh Y Nhân ra sức lắc đầu phủ nhận. Bài thơ này chỉ có cô, tiểu Tấn vương gia và hoàng để cữu cữu biết, không còn ai khác biết bài thơ này, làm sao mà làm giả được? “Cậu, cậu kể cho em về chuyện của cậu ta được không?” “…” Lục Minh thầm thở dài một tiếng.
Hai người đang leo núi vui vẻ, chẳng hiểu sao lại mọc ra một tên tiểu Tấn.
Sở dĩ Lục Minh vẫn không nói chuyện về nước Lộc Nguyên mà mình điều tra được cho Cảnh Y Nhân,6chính là không muốn để cô biết nước Lộc Nguyên đã diệt vong, không còn tồn tại từ mấy ngàn năm trước rồi.
Lục Minh nâng khuôn mặt cố lên, trong ánh mắt thâm thúy của anh lộ ra sự thương tiếc. Chính anh cũng vừa mới được nghe câu chuyện thần thoại mà anh kể cho Cảnh Y Nhân thôi. “Anh không biết, tương truyền vị vương này chết khi mới 21 tuổi, không kết hôn, không có con cháu! Y Nhân! Những thứ này đều là thần thoại, không thể coi là thật được.”
“…” 21 tuổi sao? Tiểu Tấn vương gia lớn hơn cô 4 tuổi, như vậy trước khi tiểu Tấn vương gia chết thì cô đã chết rồi?
Nhưng hiện tại cô đang sống rất hạnh phúc, còn tiểu Tấn vương gia thì lại không được như thế!
Cảnh Y Nhân mờ mịt5nhìn Lục Minh: “Cậu! Chẳng phải em từ một thế giới khác đến đây sao? Tại sao ở đây lại có thơ của tiểu Tấn vương gia? Tại sao cậu ta lại chết, em còn sống mà cậu ta chết rồi!”
Truyện đang hot
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất