*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3uả nhiên, hiệu trưởng vừa dứt lời, Lục Minh liền cười khẩy một tiếng giống như vừa nghe thấy chuyện hài.
Anh lại rít một hơi thuốc, chậm rãi nhả khói ra. Sau đó, anh từ từ đứng dậy, hiệu trưởng theo bản năng tránh đường cho anh, lùi ra sau hai bước. Lục Minh vứt nửa điếu thuốc lá trong tay xuống đất, dùng chân nghiền lên để dập tàn thuốc rồi thản nhiên mở miệng: “Loại hiệu trưởng như ông thì tốt hơn là nên thay người đi.”
Tiếng nói của Lục Minh không lớn nhưng mang theo sự răn đe không thể nghi ngờ. Chỉ cần làm anh mất hứng, anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho những kẻ nhúng tay vào. Lục Minh bỏ lại một câu rồi đi vào phòng bệnh. Con người của hiệu trưởng đột nhiên có2rút lại, chấn loạng choạng lùi về sau hai bước, ông ta kinh ngạc tựa vào vách tường. Nếu không nhờ vách tường sau lưng thì có lẽ một người già cả như ông ta đã sớm không đứng vững được rồi. Cha của Lỵ Lỵ đã đứng đợi hơn 5 tiếng, khi thấy Lục Minh hoàn toàn không định để ý đến ông ta mà vào thẳng phòng bệnh, ông ta quýnh lên gọi một tiếng: “Lục tổng!” Có vẻ như Lục Minh định phớt lờ ông ta, bước chân anh không hề dừng lại, tay đẩy cửa phòng bệnh, một tiếng “bịch” vang lên sau lưng. Cha Lỵ Lỵ quỳ gối xuống đất, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già nua. “Lục tổng, Trần thị là tâm huyết cả đời của tôi. Tôi nuôi dưỡng đứa con gái chết tiệt5này là lỗi của tôi, con gái tôi sai rồi, không nên thấy ai cũng bắt nạt. Đều tại tôi không tốt, tôi là thằng chết tiệt.” Nói xong, ông ta dùng tay tự vả vào miệng mình.
Lục Minh dừng chân lại, bàn tay đang định mở cửa cũng đồng thời dừng lại. “Lục tổng, tôi cầu xin ngài hãy bỏ qua cho Trần thị. Tôi không thể sống thiếu công ty được. Con gái tôi từ nhỏ đã không có mẹ, tôi lại vội vàng tập trung cho sự nghiệp nên đã không quan tâm đến nó, để nó trở nên hư hỏng như thế. Nó còn ít tuổi chưa hiểu chuyện. Lục tổng, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, xin ngài hãy tha thứ cho đứa trẻ đáng thương này đi.” Nói xong, cha Lỵ Lỵ kéo cô ta6quỳ xuống, hung hăng giật mạnh đầu Lỵ Lỵ làm tóc giả của cô ta bị rơi ra. Lỵ Lỵ đầu trọc chỉ biết cúi gằm mặt xuống, nước mắt đua nhau chảy ra.
Lục Minh vẫn đứng tại chỗ không một lời đáp lại. Hiệu trưởng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này mà có chút sợ hãi, rốt cuộc tên Lục Minh này nhẫn tâm đến mức nào? Người ta đã quỳ xuống cầu xin tha thứ như vậy rồi mà vẫn không chịu bỏ qua hay sao?
Ngay lúc ấy, di động trong túi của cha Lỵ Lỵ vang lên, nhưng trong tình cảnh này, chuyện của ông ta còn chưa giải quyết xong, nên di động đổ chuông ông ta cũng mặc kệ. Lục Minh đứng ở cửa lạnh nhạt liếc cha Lỵ Lỵ một cái rồi nhắc nhở: “Điện thoại5của ông kìa.” “…” Ngay cả Lục Minh cũng đồng ý cho ông ta nghe điện thoại, thế nên ông ta vội vàng lấy điện thoại ra định bắt máy, nhưng khi vừa nhìn vào màn hình, ông ta sợ tới mức tay run lên bần bật, suýt nữa thì đánh rơi di động xuống dát.
Ông ta buông thõng tay xuống, nắm chặt lấy di động, một hồi lâu sau vẫn không dám nghe.