*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thưa ngài Lục, hôm qua sau khi bị rơi xuống nước, đến tối cô Tiết lên cơn sốt cao không ngừng, hôm nay đi khám mới phát hiện bị viêm phổi, thần trí cô ấy mơ mơ hồ hồ, nằm trên giường không ăn không uống, chỉ liên tục gọi tên ngài, cứ tiếp tục như vậy thì tôi lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện mất, phiên ngài qua xem cô ấy thế nào ạ.”
Lục Minh ngồi bên giường, cầm một chiếc bát sứ nhỏ tinh xảo trong tay, làm như căn bản là không nghe thấy lời nhân viên điều dưỡng nói, anh vẫn lạnh nhạt cụp mắt xuống, xúc từng thìa canh bổ dưỡng được nấu từ gạo cẩm, gạo nếp và thuốc đông y trong2bát, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng thổi nguội. Sau đó, anh dùng phiến môi mỏng nhạt của mình thử nhấp một chút, xác định không còn nóng nữa mới đưa đến bên miệng Cảnh Y Nhân.
“…” Cảnh Y Nhân liếc nhìn nhân viên điều dưỡng, chưa kịp mở miệng thì Lục Minh đã dùng thìa chạm vào môi có một cái và nói:
“Ngoan, mau ăn cơm đi, đừng quan tâm đến người lạ làm gì.”
“…” Nghe vậy, nhân viên điều dưỡng xấu hổ đứng tại chỗ, cô ta cũng chỉ là người truyền lời thôi mà. Cảnh Y Nhân thu tầm mắt lại, hé miệng, uống từng ngụm canh mà Lục Minh đút. cảnh Y Nhân nói ồm ồm không rõ: “Cậu ơi, anh không đi thăm cô5ta à?” “Anh đâu phải là bác sĩ, chỉ cần qua thăm là cô ta sẽ khỏe lên hay sao? Lát nữa chúng ta còn phải làm thủ tục xuất viện nữa, không rảnh.”
Lục Minh thấy nhân viên điều dưỡng vẫn còn đứng đó chưa đi thì liếc cô ta một cái rồi lạnh lùng mở miệng: “Cô còn chưa đi à, định để tôi phải mời cô đi hay sao?”
“…” Nhân viên điều dưỡng lập tức xoay người chạy mất. Khí thế của Lục Minh đúng là hù chết người ta mà… Nhân viên điều dưỡng đi rồi, Cảnh Y Nhân mới hỏi: “Xuất viện rồi em có thể trở về đi học đúng không?”
Lục Minh sầm mặt lại: “Không thể, em không được đi đâu hết, ở6nhà tĩnh dưỡng mấy hôm rồi nói sau.” Thật ra hôm qua bác sĩ đã nói là có thể xuất viện rồi, nhưng Lục Minh muốn điều trị cho Cảnh Y Nhân khỏi hoàn toàn trước đã. Ai ngờ hôm qua lại đụng phải Tiết Phương Hoa, anh không muốn gây ra phiền toái không cần thiết ở bệnh viện, hơn nữa ngày mai còn phải quay về nhà cũ một chuyến, nên anh dứt khoát xuất viện hôm nay.
Buổi chiều, Lục Minh đi giúp Cảnh Y Nhân làm thủ tục xuất viện.
Lúc về đến nhà đã là năm giờ chiều.
Ánh tà dương vàng ruộm trải xuống dường như đã biến ngôi biệt thự kiểu u trở thành một tòa thành ấm áp ánh vàng.
Quản gia Ngô đang đợi5ở cửa. Lục Minh ôm cảnh Y Nhân vào phòng. Quản gia Ngô vội vã lấy dép ra cho Lục Minh thay ở huyền quan, đồng thời thông báo: “Ngài Lục, tổng thống đại nhân gọi điện thoại tới nói rằng cô Tiết bị bệnh rất nghiêm trọng, bảo ngài đi thăm một chuyến.” “…” Nghe vậy, Lục Minh đang thay giày bỗng khựng lại, sau đó sầm mặt xuống. Anh không trả lời, ôm Cảnh Y Nhân đi về phía sô pha giữa phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô lên số pha rồi cởi giày cho cô. Sau đó, anh lấy một cái chăn mỏng đắp lên đùi cô rồi cầm điều khiển từ xa bật ti vi.
“Em xem tivi nhé, lát nữa sẽ ăn cơm.”
cảnh Y Nhân3gật đầu. Lục Minh né tránh đề tài của quản gia Ngô, Cảnh Y Nhân cũng không hỏi nhiều. Cô biết Lục Minh sẽ xử lý ổn thỏa. Cảnh Y Nhân ở dưới tầng xem ti vi, còn Lục Minh thì lên phòng đọc sách trên tầng.
Truyện đang hot
Mỗi comment Của Bạn Là Động Lực Để Converter Tiếp Tục Cố Gắng
Cảm Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ.
Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới.
Truyện hot nhất