*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ảnh Y Nhân không đắp chăn mà nằm bò trên mặt chăn và gối ngủ.
Cơn gió thổi đến, cô vô thức có người vào. Lục Minh tiện tay đóng cửa lại rồi đi tới ban công, kéo cửa sổ và rèm cửa sổ. Sau đó anh xoay người tới bên giường, lật cơ thể nhỏ bé của Cảnh Y Nhân lại. Anh cong tay luồn xuống dưới cần cổ cô, nhẹ nhàng đỡ cô nằm thẳng ra. Lục Minh vừa ôm Cảnh Y Nhân để đỡ cơ thể cô, không cẩn thận kéo áo ngủ của cô ra, để lộ một vết ứ đỏ rất bắt mắt trên da thịt…
Thấy vậy, con ngươi Lục Minh co rút lại, theo bản năng anh rụt tay về,2cởi nút cổ áo cô ra. Anh nhìn thấy những vết cào màu đỏ xuất hiện trên da thịt mềm mại của cô. Lục Minh âm thầm hít vào một hơi, theo bản năng kéo tay áo của cô lên, trên cánh tay cô đều là vết cào, có vết sâu tới mức rướm máu.
Không chỉ trên cánh tay, mà cả trên sống lưng, khắp người cô, từ trên xuống dưới có rất nhiều vết cào.
“…” Ngực Lục Minh đột nhiên quặn lại vì đau đớn, sững sờ tại chỗ. Mãi lâu sau Lục Minh mới lấy lại tinh thần, anh dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa phần da thịt bị thương của cô, anh dùng lực rất nhẹ, xoa từng chút, từng6chút một.
Lục Minh vô cùng đau lòng và hối hận.
Nhìn những vết cào cấu trên người cô, có vết cào nhẹ, có vết rất sâu, mà đầu ngón tay anh run run.
Anh hối hận vì mình đã đối xử lạnh nhạt với cô. Trong lòng cô nhất định cũng không dễ chịu gì, chắc cô phải cảm thấy mình bẩn lắm nên lúc tắm mới kỳ cọ, cào cấu bản thân mình mạnh bạo như thế. Vậy mà anh lại đối xử với cô bằng thái độ vô tình.
Lục Minh ảo não, hận không thể tát cho mình một cái.
Hóa ra là anh gián tiếp khiến cô bị thương như vậy sao? Lục Minh nằm bên cạnh Cảnh Y Nhân, nhẹ nhàng ôm cô vào3lòng. Anh đau lòng hôn lên trán, chóp mũi cô, rồi lại dịu dàng đặt một nụ hôn lên bờ môi mềm mại của cô. Cảnh Y Nhân bị Lục Minh hôn như vậy liền tỉnh lại. Cô giơ tay lên, dụi dụi đối mặt vẫn còn đang ngái ngủ, mơ mơ màng màng nhìn Lục Minh ở trước mặt mình, dường như cô vẫn chưa phản ứng lại được, quên mất buổi tối bọn họ còn đang chiến tranh lạnh. Cảnh Y Nhân ngây ngốc nở nụ cười đáng yêu với Lục Minh.
Sau đó cô mới nhớ ra, nụ cười cứng lại trên môi.
Trước khi ngủ bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh mà.
Ngay sau đó, Cảnh Y Nhân duỗi tay ra, nhẹ nhàng9vỗ “bép” một cái lên mặt Lục Minh, nói bằng giọng điệu giận dỗi, không chấp nhận: “Anh còn biết về phòng cơ à?”