*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
4ừa rồi anh ta không lái nhanh, nhìn thấy người phụ nữ kia chạy thẳng về phía xe của họ chạy, sau đó gục xuống. “Đuổi đi!” Người đàn ông thản nhiên nói, giống như với anh ta mà nói, chỉ cần là chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì chẳng có gì đáng để tâm vậy. “Vâng.” Tài xế cung kính đáp lại, sau đó xuống xe, liền nhìn thấy một cô gái đang nằm ngay trước mũi xe của họ, trông cũng không đến nỗi nào mà lại làm cái chuyện ghê tởm này. Cô ta ồn ào kêu: “Chân của tôi! Anh đâm gãy chân tôi rồi!” Tài xế liếc cái chân trắng đi tất chân của cô ta một cái, ngoài vết thâm trên đầu gối ra thì đâu có vấn đề gì?
Hơn nữa trời lạnh như thể mà2cô ta chỉ mặc như thế, vừa thấy đôi chân trắng bóng là biết không sao, muốn giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ.
Tài xế không kiên nhẫn hỏi: “Cô muốn thể nào?” Lý Đồng liếc siêu xe trước mặt một cái, nếu người ta chịu đền tiền thì chắc không tiếc chút tiền ấy. Nghĩ vậy, cô ta tham lam nói: “Chân tôi bị gãy rồi, phải giải phẫu, phải cưa, phải lắp chân giả, một trăm vạn. Không có một trăm vạn thì không giải quyết được!”
“Phụt!” Tài xế không chút do dự, ghê tởm mà nhổ nước bọt vào mặt cô ta.
Ông chủ bảo anh ta đuổi cô ta đi, tức là anh ta lấy tiền mặt trong người để đuổi, sau đó ông chủ sẽ trợ cấp cho anh ta.
Nhưng cô ả này vừa mở6miệng đã đòi một trăm vạn, coi anh ta là kẻ ngốc à? Tài xế đá Lý Đồng một cái: “Cút ngay!” “Ôi! Tôi sắp chết rồi! Sắp chết người rồi! Chân tôi bị gãy rồi, các người đâm gãy chân tôi mà còn đánh người ta nữa, có còn luật pháp không?”
“…” Cảnh Y Nhân ngồi ở trong xe, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên ngoài. Bởi vì xe chặn tầm mắt nên cô cũng không xác định người đang nằm bên ngoài có phải Lý Đồng hay không. Nhưng cô lại nghĩ tuy thanh danh của Lý Đồng đã hỏng rồi, chỉ huy Lý mặt ngoài công khai không cần đứa con gái này nhưng chắc không thảm hại đến mức phải đi ăn và người ta để sống đấy chứ? Nhưng nếu đó thật sự là Lý Đồng thì cũng3đáng đời cô ta, ai bảo cô ta làm quá nhiều trò ác. Người đàn ông dường như không có kiên nhẫn để chờ đợi một chút nào, thấy tài xế mãi vẫn chưa xử lý xong thì đẩy cửa ra xuống xe… Lý Đồng nằm trước mũi xe vốn tưởng rằng chủ xe không phải lão già thì cũng là trung niên, dù sao có thể lái được loại siêu xe này đều là người thành đạt. Cô ta lại không ngờ, chủ xe lại là một người đàn ông trẻ tuổi, tuyệt mỹ như thế. Qua đôi mắt xanh thẫm liền biết anh ta là con lai, tóc mái thưa trên trán ngăn trở hai hàng lông mi, còn buộc một bím tóc đuôi ngựa sau gáy rất đẹp trai.
Trong chiếc áo gió dáng dài, anh ta đã từng bước một tới9gần Lý Đồng.
“…” Lý Đồng nhìn mà mê mẩn, cô ta từng gặp người đẹp trai thượng hạng như Lục Minh nên cứ nghĩ đời này ngoài Lục Minh ra, cô ta sẽ không mê đắm nhìn bất cứ người đàn ông nào khác nữa. Không ngờ lúc này, tim cô ta lại đập nhanh hơn, khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt đầy hình trái tim mà nhìn người đàn ông trước mặt, dường như không nhìn thấy gì khác nữa.