*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6��…” Cảnh Y Nhân lắc đầu, cô nhát gan như vậy sao?
“Em không sợ! Chỉ là hơi tò mò, cô gái kia hình như không phải tới để ăn trộm đâu.” Ánh mắt cô gái kia tuy rằng lợi hại nhưng lại mang theo nét ôn hòa, dường như không có ác ý gì.
“…” Không phải ăn trộm nên Lục Minh mới lo lắng. Nếu không ăn trộm mà mặc như vậy lẻn vào thì chỉ có thể là sát thủ thôi.
“Mặc kệ cô ta tới làm gì, nếu đi rồi thì đừng nghĩ nhiều! Ngoan, màu ngủ đi! Em không ngủ thì bé con cũng không ngủ đầu!”
Nói xong Lục Minh ôm Cảnh Y Nhân nằm lại xuống giường. “Bé con mới không chịu ngủ, nó cứ động đậy mãi.” Để chứng minh điều này,2Cảnh Y Nhân vén váy ngủ lên cho Lục Minh xem. “…” Cảnh Y Nhân không biết hành động của mình mời gọi người khác như thế nào. Đôi chân dài trắng nõn, quần lót gợi cảm lộ ra. Tầm mắt của Lục Minh chậm rãi di chuyển từ chân lên đến cái bụng nhỏ tròn tròn của cô.
Đúng là anh có thể nhìn thấy trên bụng cô có vài chỗ nhô lên, động đậy nhúc nhích.
Lục Minh kích động nhẹ nhàng chạm tay vào bụng Cảnh Y Nhân, anh cảm thấy ấm áp, cảm nhận được đứa bé ở bên trong đang thật sự động đậy. Một điểm nhô lên chạm vào tay Lục Minh, nhúc nha nhúc nhích, cứ như bé biết đó là tay cha mình, cố ý chơi đùa với cha vậy.
Lục6Minh vừa rồi còn căng thẳng, lúc này đã bị đứa nhỏ chọc cho thả lỏng không ít. Anh âu yếm ngước mắt nhìn cảnh Y Nhân, mỉm cười với cô.
Bọn họ là một gia đình hạnh phúc, nắm tay nhau cùng già đi, chẳng còn cầu mong gì nữa.
Ngay tối hôm đó, biệt thự của Lục Minh đã được quân đội vây quanh.
Để bảo vệ an toàn cho Cảnh Y Nhân, những người này thay ca nhau canh gác. Hôm nay Lục Minh hẹn gặp mặt Hắc Long. Anh nói với cảnh Y Nhân là dẫn cô tới thăm Cầu Cầu. Cảnh Y Nhân vui sướng nhảy nhót không thôi… Tại một căn biệt thự ở ngoại thành, Tiết Phương Hoa mở cửa phòng, nhìn thấy Cầu Cầu đang ngủ trên giường còn chưa dậy,7liền không nói hai lời, tiến đến bất ngờ lật chăn của bé lên, kéo thân hình nhỏ bé mũm mĩm từ trên giường xuống. “Cạch!” một tiếng vang lên. Cầu Cầu ngã từ trên giường xuống, mạnh đến mức cậu bé choàng tỉnh giấc. Cầu Cầu mặc đồ ngủ nhỏ xíu co quắp dưới đất, dù bị ngã đau nhưng không kêu một tiếng. Bé từ dưới sàn đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Tiết Phương Hoa.
“Catherine, cô đừng được đằng chân lân đằng đầu như thế!” Catherine là tên thật của Tiết Phương Hoa.
Tiết Phương Hoa không cho là đúng, cười nhẹ một tiếng: “Tao là mẹ mày, còn không dạy được thằng nhóc thổi tha như mày à?” Nói xong tay Tiết Phương Hoa cốc đầu Cầu Cầu.
Cầu Cầu tức giận gạt4tay cô ta ra. “Cô không phải là mẹ tôi!”
“Mẹ mày là Nhạc Nhu, tao là Nhạc Nhu, cho dù hiện tại tao không phải mẹ mày, thì sớm hay muộn cũng sẽ là mẹ mày.” Nói xong Tiết Phương Hoa xách tại Cầu Cầu kéo cậu bé tới trước tủ quần áo. “Tự mặc quần áo đi, mấy ngày nay cha mày bận việc không đến đây, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn một chút!” Tiết Phương Hoa vừa nói xong, đúng lúc này cửa phòng mở ra.
Người tới là lão Tiết.
Tiết Phương Hoa kinh ngạc nhìn ông ta: “Cha, sao cha lại tới đây?” Vừa vào cửa, lão Tiết đã nhìn thấy Tiết Phương Hoa xách tại Cầu Cầu.