Tối qua, tuy cậu uống rượu khiến đầu óc mơ mơ màng màng, nhưng quá trình ấy quả thật khiến cậu cực kì sung sướng.
Bây giờ nghĩ lại, Cảnh Hi hơi đỏ mặt. Hôm qua tuy là lần đầu tiên2của cậu, nhưng lúc tỉnh lại cậu thấy vết máu trên ga giường, hiển nhiên Lý Lộ cũng giống cậu, đều là lần đầu tiên.
Lý Lộ còn chưa nói gì, một thằng đàn ông như cậu lại đòi tự sát.6Nghĩ đến đây, Cảnh Hi cảm thấy thật mất mặt và xấu hổ. Những quả thật cậu luôn coi Lý Lộ như bạn thân, tự nhiên ngủ cùng bạn thân trên một chiếc giường, ai có thể chấp nhận được?
Cảnh7Đức Chính ở bên cạnh vừa nghe Cảnh Y Nhân nói vậy liền bước lên khuyên Cảnh Hi: “Con bị ngốc à Cảnh Hi? Lý Lộ là con gái thị trường, cô bé thích con là con gặp may đấy.4Bây giờ con kiếm tiền nhờ tuổi thanh xuân, nổi tiếng được vài năm, đến khi con lớn tuổi, hết thời rồi, con sẽ không kiếm được tiền nữa đâu. Nhưng nếu con có thị trường làm ô dù thì6lại khác, không sợ bị giới giải trí đào thải nữa đúng không?”
Nghe vậy, Cảnh Y Nhân và Cảnh Hi đồng thời quay qua lườm Cảnh Đức Chính. Ông ta đúng là cáo già làm ăn khôn khéo, chỉ sợ bị thiệt.
Thu Bách Hợp ở bên cạnh cũng xen miệng vào: “Đúng đấy, Hi nhi, mẹ thấy bình thường con và Lý Lộ có quan hệ rất tốt mà, con thật sự không thích cô bé ấy sao?” “…” Cảnh Hi bị hỏi dồn như vậy thì tỏ vẻ mờ mịt. Không thích à? Chắc là không thích rồi, trái tim cậu chưa bao giờ đập nhanh khi đối diện với cô ấy cả.
Đang lúc Cảnh Hi cực kỳ do dự, Cảnh Triệt ở bên kia đang dựa vào tường nghịch di động lại đổ thêm dầu vào lửa. Cảnh Triệt mở miệng nói: “Em không thích cô ấy thì để anh theo đuổi. Dù sao bây giờ anh cũng không có bạn gái.”
“Anh dám!” Cảnh Hi không chút do dự, hoàn toàn không suy nghĩ gì đã lập tức phản bác. Vừa dứt lời, bản thân Cảnh Hi cũng giật mình, xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Mọi người lập tức hiểu ra tâm tình thực sự của Cảnh Hi. Chỉ vì cậu rất ngây thơ, ngốc nghếch, thích người ta rồi mà cũng không biết, còn đi khắp nơi nói với người khác rằng cậu với Lý Lộ là anh em, xưng anh gọi em.
Đã ngủ với Lý Lộ mà vẫn không thể chấp nhận được sự thật liền đòi tự sát, đâu phải là cậu không chấp nhận nổi, mà căn bản là trong lòng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng. Tình cảm tới quá đột ngột khiến cậu thanh niên ngây thơ này bị dọa sợ rồi. Bằng không, cậu sẽ không phản ứng mạnh mẽ như vậy khi nghe Cảnh Triệt nói muốn theo đuổi Lý Lộ.
Mọi người trong phòng thấy phản ứng của Cảnh Hi thì đều phớt lờ cậu, đặc biệt là Cảnh Đức Chính, ông ta nâng tay lên nhìn đồng hồ.
“Mất thời gian quá, bố quay về công ty đây. Con muốn chết hay sống tùy con, con mà không thích Lý Lộ, không biết quý trọng nó thì để cho anh trai con đi, dù sao cũng đều là nhà họ Cảnh, bố đỡ phải bận tâm.”
Nói xong, Cảnh Đức Chính xoay người rời khỏi phòng bệnh, kéo cả Thu Bách Hợp đi, ông ta đồng thời còn dặn Cảnh Triệt: “Lát nữa, con đưa Y Nhân về nhà. Con bé đang bụng mang dạ chửa, đi lại bất tiện.” “Con biết rồi.” Dù Cảnh Đức Chính không nói, Cảnh Triệt chắc chắn sẽ đưa Cảnh Y Nhân về. Anh ta còn có rất nhiều điều muốn hỏi Cảnh Y Nhân.
Hai vợ chồng Cảnh Đức Chính vừa đi khỏi, Cảnh Triệt lập tức đánh mất vẻ thờ ơ lạnh nhạt, tinh thần trở nên phấn chấn hơn. Anh ta đi đến trước mặt Cảnh Y Nhân, hưng phấn hỏi: “Có phải Nhạc Phong về nước lâu rồi không? Hai mắt anh ấy đã được chữa khỏi chưa?” “…” Cảnh Y Nhân kì quái đưa mắt nhìn Cảnh Triệt, hai mắt anh ta lóe lên tia sáng, hình như cực kỳ kích động. Nhạc Phong về hay không thì liên quan gì đến anh ta, có cần phải kích động đến thế không? Cảnh Y Nhân theo bản năng gật đầu: “Mắt anh ấy được chữa khỏi rồi.”
Nghe vậy, Cảnh Triệt hưng phấn như thể vừa trúng xổ số, lại nói tiếp: “Nếu em rảnh rỗi thì hẹn anh ấy cùng ăn bữa cơm nhé!”
“…” Cảnh Y Nhân nghi hoặc nhìn Cảnh Triệt: “Anh và anh ấy thân quen nhau à?”