Lục Minh chỉ hận không thể gánh vác tất cả nỗi đau khổ mà cô đang phải chịu đựng, cơn đau khi phẫu thuật anh cũng muốn chịu đựng thay cô. Anh xót thương tất cả mọi thứ thuộc về cô, chỉ hận không thể nhắn nhủ tất cả tình yêu của mình cho cô biết. Anh chỉ muốn có được hạnh phúc cả đời, sống dưới sự che chở của anh, không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Lục Minh ốm Cảnh Y Nhân hồi lâu, mãi đến khi người2trong hiệu thuốc đến gõ cửa xe, nhắc anh không được dừng xe ở đây, Lục Minh mới buông Cảnh Y Nhân ra, đặt cô trở lại ghế, cài dây an toàn cho cô.
Lục Minh bỏ hộp thuốc mỡ dùng dở vào trong túi Cảnh Y Nhân, nhắc nhở cô: “Lúc anh không ở nhà, em nhớ phải tự bôi nhé, một ngày ba lượt.” Lục Minh vừa nói vừa với ra sau ghế để lấy túi của Cảnh Y Nhân rồi mở ra, lúc anh liếc thấy trong túi cô6có một hộp thuốc mỡ giống hộp trong tay mình như đúc, anh bỗng im bặt.
Trong túi của Cảnh Y Nhân thường để thứ gì, Lục Minh hầu như đều biết hết.
Hơn nữa, chân của Cảnh Y Nhân hôm nay mới bắt đầu bị phù, không thể có chuyện cô biết trước mà chạy đi mua loại thuốc này được.
Vừa rồi, khi còn ở nhà cũ của gia đình họ Lục, cũng chỉ có Nhạc Phong đi ra ngoài…
Không cần suy nghĩ nhiều, Lục Minh cũng biết thuốc này từ đâu7ra.
Cảnh Y Nhận thấy Lục Minh chỉ nói nửa chừng mà ngẩn người nhìn túi mình, theo bản năng cô thoáng nhìn vào trong túi: “Sao vậy?”
Cô còn chưa kịp nhìn thấy gì, Lục Minh đã thả thuốc mỡ vào trong túi rồi nhanh chóng đóng lại, đặt túi trở lại dãy ghế sau. “Không có gì đâu, chỉ là anh đang nghĩ em đã đeo chiếc túi này lâu rồi, hay là đổi cái khác đi.”
Nói xong, Lục Minh khởi động xe.
“…” Cảnh Y Nhân nhớ lại hồi mua cái4túi này, rồi nhắc nhở: “Em mới dùng chiếc túi này được hơn hai tháng thôi.”
“Ừ.” Lục Minh không trả lời nhiều.
Chiếc xe chạy từ vùng ngoại thành đến trung tâm thành phố, ánh đèn neon lấp lóe trên đường, xe cộ tấp nập. Vì đang vào dịp tết nên mặc dù lúc này đã là đêm khuya, các trung tâm thương mại lớn vẫn chưa đóng cửa. Đã sớm quá giờ ngủ của Cảnh Y Nhân rồi, cô nghiêng nghiêng ngả ngả ngồi trên xe vì buồn ngủ không chịu6được. Lục Minh đỗ xe ở ven đường, hạ ghế ngồi của Cảnh Y Nhân xuống, để cô nằm thoải mái một chút. Sau đó, anh lấy từ phía sau ra một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô.
Phụ nữ mang thai, nói ngủ là ngủ được luôn. Lúc Lục Minh lái xe về đến nhà đã gần 12 giờ.
Tết âm lịch nên những người giúp việc đều xin nghỉ về nhà.
Căn biệt thự tối như mực, chỉ có một ngọn đèn trước cửa còn sáng. Lục Minh dừng xe lại, cởi dây an toàn cho Cảnh Y Nhân. Anh bước xuống xe rồi đi vòng sang bên kia để mở cửa. Anh cẩn thận bể Cảnh Y Nhân từ trong xe ra.
Cô gái bé nhỏ trong lòng anh ngủ rất say, thế này mà vẫn chưa tỉnh lại. Lục Minh khẽ nhếch khóe miệng lên mỉm cười, cô gái này đã nặng hơn trước kia rồi. Lục Minh dùng chân đóng cửa xe lại, xoay người đi về phía biệt thự. Sau đó, anh bể cảnh Y Nhân thay giày ở huyền quan, anh cởi giày da, dùng chân nhẹ nhàng móc lấy đôi dép lê ở tầng dưới cùng của kệ ra xỏ vào.
Anh ôm cô gái bé nhỏ đi đến số pha trong phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi mới bật hết đèn trong phòng lên. Đèn vừa được bật, cả căn phòng lập tức sáng bừng. Lục Minh trở lại sô pha để bế Cảnh Y Nhân lên phòng ngủ trên tầng. Đúng lúc này, đột nhiên di động trong túi quần Lục Minh đổ chuông. Lục Minh không lấy ra nghe, cứ để nó reo mãi. Anh ôm cô gái bé nhỏ trở lại phòng ngủ.
Có lẽ vì tiếng chuông rất ồn ào, Cảnh Y Nhân cựa quậy trong lòng Lục Minh, cô vô thức ôm cổ anh, lẩm bẩm như nói mê: “Đừng làm ồn nữa, ồn cái gì mà ổn.”