*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
0hi Bạch Vân bừng tỉnh, anh ta liền rụt ngay tay lại. Cứ thế, lặp lại vô số lần suốt đêm, Bạch Vân không ngủ ngon được, bị giày vò đến chết đi được.
Kết quả, khi Bạch Vân mơ hồ thiếp đi, một tiếng gầm giận dữ của ảnh để Lạc đột nhiên vang lên.
“Đây là cái gì?” Tiếng rống đó lập tức làm Bạch Vân bừng tỉnh. Lúc này mới chú ý thấy nút áo sơ mi của mình bị ảnh để cởi, lộ ra dải quấn ngực của cô. Bạch Vân ngượng ngùng gạt hai tay ảnh để Lạc ra, nhanh chóng ôm chặt lấy ngực mình. Ảnh đế Lạc đen cả mặt, chỉ vào ngực cô mà hỏi: “Trước ngực em là cái gì thế kia?”
“…” Bạch2Vân đỏ mặt, ngượng ngùng trả lời: “Dải… dải bó ngực.”
“…” Dải bó ngực? Đó là cái quỷ gì thế?
Dải bó chân thì ảnh để Lạc còn nghe nói, nhưng thật sự chưa nghe nói đến có dải bó ngực.
Bạch Vân có vẻ cực kỳ ngượng ngùng. Vào thời kỳ trưởng thành, có cô gái đã mặc áo lót bằng vải bông, nhưng Bạch Vân lại cảm thấy ngượng ngùng vì ngực to, nên cô hay dùng vải buộc lại. Làm như vậy ngực sẽ trống không quá đầy đặn, lộ liễu. Ảnh đế Lạc trợn tròn mắt nhìn Bạch Vân, rốt cuộc trong đầu cô ấy đang nghĩ cái gì thế?
Các cô gái khác chỉ ước gì ngực to hơn, cô ấy lại đi buộc lại làm ngực mình7nhỏ đi, thảo nào anh ta lại nghĩ sao cô ấy lại là “sân bay“. Ảnh để Lạc tức giận đến mức lập tức hất hai tay cô ấy ra, túm lấy dải vải trước ngực cô mà kéo xuống.
Hai người anh lôi tôi kéo, giống như đang đánh nhau vậy, Bạch Vân sợ tới mức hét chói tai.
Kết quả, Bạch Vân vẫn không chống lại được sức lực của ảnh để Lạc. Anh ta túm lấy vạt vải trước ngực cô ấy mà dùng sức kéo ra. Bạch Vân nằm trên giường, đột nhiên xoay tròn năm vòng 180 độ tại chỗ, từ đầu giường bên này lăn sang đầu bên kia, thiếu chút nữa bị rơi xuống đất, may mà ảnh để Lạc đỡ lấy kịp thời. Dải1vải bị kéo xuống, áo sơ mi bị vạch ra, bầu ngực lộ ra ngoài. Bạch Vân ngượng đỏ chín cả mặt, ngượng ngùng ôm ngực nhưng lại bị ảnh để Lạc chặn lại. Đôi mắt anh ta trở nên sâu thẳm, vẻ mặt mê ly, im lặng nhìn vào ngực cô ấy, yết hầu trượt lên xuống. “Em có biết em đẹp đến thế nào không?”
“…” Bạch Vân lo lắng đến độ sắp khóc, làm sao nghe được ảnh để Lạc đang nói gì.
Mà ảnh để Lạc đang bị cảnh đẹp trước mặt hấp dẫn đến mức đầu óc trống rỗng.
Anh ta nói cho chính mình rằng đêm nay tuyệt đối không thể vuột mất cô ấy. Ngay tại lúc ảnh để Lạc cúi người hôn lên vẻ xinh7đẹp của cô thì Bạch Vân lập tức rơi nước mắt. Dáng vẻ mảnh mai, điềm đạm đáng yêu của cô ấy làm người đàn ông kia càng không thể không chế nổi mình. Ảnh để Lạc đột nhiên dừng lại, ôm cô ấy vào trong ngực, hít lấy hương thơm bên cần cổ cô, hôn lên cổ cô để trấn an. “Đừng sợ, đừng khóc nữa. Anh không chạm vào em nữa là được.”
“Anh lừa người! Huhuhu!!!”