*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6áng người khỏe mạnh, trên sống lưng là từng vết, từng vết do Cảnh Y Nhân để lại. Vương Thu Thủy không thể dời mắt khỏi vóc dáng hoàn mỹ ấy. Thấy Vương Thu Thủy không nói lời nào còn lộ ra vẻ mặt thèm thuồng, Lục Minh hơi nhíu mày, không để ý tới bà ta mà ôm cảnh Y Nhân đứng dậy, đi lên trên tầng.
Khi đi qua Vương Thu Thủy, anh còn lạnh lùng nhìn bà ta một cái.
Sự lạnh lùng của Lục Minh làm Vương Thu Thủy dựng cả tóc gáy. Nhưng khi nhìn vóc dáng đẹp đẽ của Lục Minh, bà ta lại đỏ mặt. Mãi tới khi tiếng bước chân của Lục Minh biến mất ở cuối cầu thang, Vương Thu Thủy mới vỗ ngực một cái để an ủi trái tim đã bị dọa2sợ của mình… Trở về phòng ngủ, Lục Minh nhẹ nhàng đặt Cảnh Y Nhân xuống giường. Anh gạt sợi tóc trên mặt cô, nhìn đôi tay vẫn đang che ngực của cô, cười khẽ. “Bị dọa sợ rồi sao?” “…” Tình huống đó ai mà không bị dọa sợ chứ?
Lục Minh nằm bên cạnh, ôm cô vào lòng. Hai thân thể dán sát vào nhau, gắn bó như keo sơn. Lục Minh hơi lật người về phía sau là Cảnh Y Nhân liền nằm bên trên anh.
Cảnh Y Nhân giật mình, cô đang nằm nhoài trên người Lục Minh, mặt đỏ bừng, mắt mở to nhìn anh.
Lục Minh đẩy người lên để dựa vào tủ đầu giường, miệng nở nụ cười, đôi mắt sâu thẳm của anh chăm chú nhìn cô gái bé nhỏ đang ở trong lòng mình mà8không dám cử động.
Anh nâng cánh tay lên, nhẹ nhàng đẩy Cảnh Y Nhân ngồi dậy, đôi mắt sâu của anh nhìn lướt qua da thịt cô. Hầu hết khẽ động, giống như đang cố hết sức để kiềm chế.
Ánh mắt của Lục Minh dường như có thể chạm vào cô. Chỉ cần nơi nào bị anh nhìn qua, Cảnh Y Nhân đều cảm nhận được sự nóng bỏng, làm cô ngượng đến mức da thịt ửng hồng lên.
Lục Minh cong khóe miệng, dịu dàng nói: “Anh đã nói rồi, về tới nhà em phải chủ động.”
“…” Da thịt cả người Cảnh Y Nhân nóng rực đến đỏ ửng lên. Cô có thể cảm nhận được nơi cô đang ngồi lên, có một thứ đang cách một tầng vải mà chọc vào cô. “Giúp anh nào!” Giọng nói thì thầm của2Lục Minh để lộ ra sự kiềm chế và nhẫn nhịn vô cùng.
Mặt Cảnh Y Nhân đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Theo lý mà nói, giữa vợ chồng cũng không có gì mà phải ngượng, nhưng Cảnh Y Nhân thực sự không thể khống chế được. Cô cho mình thêm chút lòng can đảm. Chủ động thì chủ động. Phàm là chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên mà.
Cảnh Y Nhân thầm hít vào một hơi, cúi người xuống, chạm vào môi Lục Minh và chủ động hôn anh.
Cô hôn rất trúc trắc. Đôi tay nhỏ bé của cô sờ loạn trên ngực Lục Minh, học theo cách anh thường hay chạm vào cô. Động tác trục trặc của cô khiêu khích Lục Minh, làm anh âm thầm hít vào một hơi, khẽ hừ một tiếng rồi cười nói với2cô: “Yêu tinh bé nhỏ này!”
Cảnh Y Nhân không ngờ Lục Minh sẽ phản ứng lớn như vậy. Động tác của cô vốn đang ngập ngừng giờ lại càng lúc càng nhanh hơn.
Tất cả những động tác mà trước kia Lục Minh làm với cô, cô đều học lại và trả hết cho anh.
Lục Minh bị khiêu khích tới không thể khống chế được, khẽ gầm lên, lật người lại, đặt cô dưới thân mình. Anh cắn vào môi cô.
“Yêu tinh bé nhỏ, nàng công chúa bé nhỏ này, cẩn thận đùa với lửa có ngày chết cháy đó.”
“..” Cảnh Y Nhân có hơi ngơ ngác. Đột nhiên, Lục Minh chiếm lấy cố.
“A!”
Động tác này quá đột ngột, khiến cảnh Y Nhân không kịp chuẩn bị, cô không khống chế được mà ngửa đầu ra sau, khẽ rên lên.