*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
6ương Thu Thủy ân cần giới thiệu cho bà ngoại: “Mẹ à! Đây là ông xã của Cảnh Y Nhân, là cháu rể, mẹ biết chưa?”
Bà dường như đang có suy nghĩ rõ ràng, đôi mắt vẩn đục nhìn Lục Minh, gật gật đầu. “Tốt! Cháu rể tốt! Y Nhân tốt!”
Lời của bà biểu đạt ra không rõ ràng, ý của là là khen Cảnh Y Nhân được gả tới nơi tốt, có cháu rể tốt. Cảnh Y Nhân và Lục Minh đều nghe hiểu ý của bà nên nhìn nhau nở nụ cười. “Bà ngoại, bà phải cẩn thận điều dưỡng cơ thể. Chờ tới khi cơ thể tốt lên rồi thì chúng ta sẽ về nhà.”
cảnh Y Nhân nói với bà ngoại.
Lúc này, bác sĩ cầm một tờ đơn đi vào.
“Xin hỏi, ai là người nhà của bà?”
Nhìn thấy tờ đơn trong tay bác sĩ, cả Vương Thu Thủy2và Giang Dân Sinh đều lùi lại một bước, để Lục Minh và Cảnh Y Nhân đứng ở phía trước.
Hôm qua chính bác sĩ này bảo bọn họ thanh toán hóa đơn.
Bác sĩ nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, khi ngước mắt lên, trong giây phút nhìn thấy Lục Minh thì có hơi bất ngờ.
“Lục tổng! Bà đây là người thân của ngài sao?” “Bà ngoại tôi.” Lục Minh hờ hững trả lời. Anh không quen bác sĩ này. Nhưng bác sĩ của Bệnh viện Thành phố không ai là không biết Lục Minh.
Thái độ của bác sĩ từ lạnh lùng chuyển ngay sang ân cần đưa báo cáo kiểm tra tới trước mặt Lục Minh.
“Lục tổng. Chân của bà nếu muốn khôi phục hoàn toàn thì phải phẫu thuật gắn thép vào xương. Nhưng tuổi của bà đã cao, chúng tôi đề nghị không nên phẫu thuật. Thủ thuật8này có mức độ nguy hiểm cao, lại thêm việc bị thương vốn đã gây tổn thương rất lớn với cơ thể của người già, nếu làm thủ thuật không tốt thì…”
Lục Minh hiểu ý của bác sĩ.
“Vậy không có cách để chữa khỏi sao?”
Bác sĩ dùng về mặt trầm trọng, khó khăn lắc đầu. “Bà đã cao tuổi, tôi đề nghị sau này nên dùng xe lăn.” Lục Minh khựng lại. Anh im lặng vài giây rồi mở miệng: “Tôi biết rồi.” Cảnh Y Nhân đứng bên cạnh nghe rất rõ lời của bác sĩ. Kết quả như vậy làm cô vô cùng thất vọng. Cô đưa mắt nhìn bà ngoại đang nằm trên giường, rồi lại nhìn vợ chồng Vương Thu Thủy. Nếu không phải do bọn họ thì bà ngoại đã không như thế. Vợ chồng Vương Thu Thủy cũng cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu xuống. Bác2sĩ rời khỏi phòng bệnh. Lục Minh đưa mắt sang nhìn Giang Dân Sinh, hỏi: “Chuyện phá dỡ thôn các người do công ty đầu tư nào mua đất?”
“Lý Na! Là của nhà Lý Na, cha của nó làm bất động sản.”
Giang Dân Sinh chỉ sợ Lục Minh sẽ đẩy trách nhiệm lên người bọn họ nên hốt hoảng trả lời.
Nghe thấy tên Lý Na, Cảnh Y Nhân nhíu mày.
Có vẻ, hiện giờ Cảnh Đức Chính đang hợp tác với nhà Lý Na. Nghĩ thế, Cảnh Y Nhân thản nhiên mở miệng: “Chính là cô bạn học đã tổ chức họp lớp lần trước.”
Lục Minh đã hiểu đại khái liền lấy điện thoại di động, gọi một cú ra ngoài. Cảnh Y Nhân cũng không biết anh đang gọi cho ai mà chỉ nghe thấy Lục Minh nói: “Tìm một công ty đầu tư bất động sản, con gái ông ta2tên là Lý Na, chuẩn bị tài liệu để kiện ra tòa.” Lúc này Cảnh Y Nhân mới hiểu, Lục Minh đang muốn ra tòa để lấy lại công bằng cho bà ngoại.