*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Làm sao bây giờ? Tiểu Đâu Đâu phải làm sao bây giờ?” Cảnh Y Nhân đau lòng đến mức tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Giờ phút này cuối cùng không nhịn được nữa, nước mắt không ngăn lại được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Nhạc Phong bỗng nhói lên.
Anh ta kéo cô lại, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lau đi nước mắt trên mặt cô, kiên định hứa hẹn: “Yên tâm! Anh nhất định sẽ mang Tiểu Đâu Đâu bình an về đây! Tin anh!” “…” Bây giờ ngay cả Tiết Phương Hoa đang ở đâu cô cũng không biết, phải bắt đầu tìm từ đâu chứ. Người2của toàn bộ Cục Cảnh sát đều nhìn bọn họ. Đó là con Lục Minh, cháu gái tổng thống, án này bọn họ thật không dễ xử lý. Đúng lúc này, một hơi thở cực kỳ lạnh lẽo tiến vào cửa đồn công an.
Lục Minh đi nhanh về hướng đại sảnh.
Vừa mới vào, anh đã thấy cảnh Nhạc Phong ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn đang khóc của Cảnh Y Nhân.
Lục Minh tiến lên, lúc này Nhạc Phong mới phát hiện Lục Minh đã đến, miễn cưỡng nhẹ nhàng buông Cảnh Y Nhân ra, đứng bên cạnh cô. Vẻ mặt anh ta lạnh nhạt không chút xấu hổ, cũng không giải thích gì. Cảnh Y Nhân thấy Lục Minh tới, tâm tình8vốn hốt hoảng bối rối, giờ phút này lại càng thêm uất ức. Lục Minh lạnh mặt, vươn một cánh tay kéo cô vào trong lòng, vỗ về lưng cô, từng chút từng chút một.
“Đừng khóc! Sẽ không có việc gì đâu!” Giọng nói kiên định nam tính khiến người ta tràn ngập cảm giác an toàn. Lúc này Giang Đóa Đóa ở bên cạnh mới phát hiện sự xuất hiện của Lục Minh.
Cô ta không tin lời vừa rồi Cảnh Y Nhân nói, vội vàng chạy tới trước mặt Lục Minh, đôi mắt trông mong hỏi: “Anh thật sự là con trai tổng thống?” Gương mặt anh tuấn của Lục Minh trầm xuống, anh chẳng buồn nhìn Giang Đóa Đóa một2cái, cũng không trả lời. Anh lạnh nhạt ra lệnh cho cảnh sát:
“Toàn lực truy bắt Tiết Phương Hoa, đào ba thước đất cũng phải tìm ra cô ta!”
“Vâng!” Cảnh sát lập tức võ trang hành động.
Lục Minh ra lệnh với cảnh sát đã là đáp án rõ ràng nhất, Giang Đóa Đóa dường như choáng váng đứng tại chỗ.
Lục Minh lại tiếp tục ra mệnh lệnh: “Bắt giam cô ta, cô ta bị nghi ngờ mưu sát bà cụ nhà họ Cảnh!” Cảnh sát lập tức tiến lên áp giải Giang Đóa Đóa, kéo về phía phòng tạm giam. Câu nói đầu tiên của Lục Minh đã định tội cô ta. Giang Đóa Đóa cứ thế mà bị bắt. Cô ta2như phát điện, giãy giụa: “Bà nội không phải do tội giết, tôi bị người khác lừa bà nội mới chết, nếu biết rằng sẽ hại chết bà nội tôi sẽ không để bà ăn thứ đó!” Bởi vì sợ hãi, Giang Đóa Đóa không đánh đã khai. “…” Trong lòng Cảnh Y Nhân lạnh lẽo, hóa ra thật sự là Giang Đóa Đóa giết chết bà ngoại. Cục Cảnh sát điều động tất cả cảnh sát tìm kiếm Tiết Phương Hoa. Chỉ là không có mục tiêu, người có nhiều cũng không khác gì ruồi bọ không đầu tìm lung tung khắp nơi. Đôi mắt phượng của Nhạc Phong sâu thẳm, anh ta nhìn Cảnh Y Nhân dựa vào ngực Lục6Minh nức nở, đáy mắt xẹt qua một tia ưu thương nhàn nhạt, lẳng lặng xoay người bỏ đi.
Lần này Tiết Phương Hoa cướp con Lục Minh gây nên biến động cực lớn.