*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Minh cũng không thấy nuối tiếc, anh có thể tự cảm nhận một mình. Chỉ cần Cảnh Y Nhân ở bên cạnh anh thì những thứ này có đáng là gì.
Giấc ngủ này của Cảnh Y Nhân vô cùng sâu và dài.
Ngay cả lúc Lục Minh lái xe đưa cô về, ôm cô vào phòng ngủ mà cô cũng không tỉnh lại.
Cô ngủ thẳng tới trưa hôm sau mới tỉnh, ngực lại thấy căng nhức.
Màn pháo hoa bất ngờ mà Lục Minh tặng cho Cảnh Y Nhân tối qua cô vẫn được nhìn qua những gì người ta quay lại trên mạng. Cô thấy thật ngại với Lục Minh. Vì sự ngại ngùng này mà cả ngày Cảnh Y Nhân lại thấy mất mát, không vui. Cô2thay quần áo, ngồi trước bàn trang điểm rồi chải tóc. Vừa chải đã phát hiện tóc bị rụng một nắm.
Từ trước tới giờ Cảnh Y Nhân chưa từng bị rụng nhiều tóc như vậy, cô nhìn những sợi tóc dính trên lược, đờ người ra.
Cô đờ người như vậy rất lâu. Chờ tới khi lấy lại tinh thần thì đã qua nửa tiếng đồng hồ… Buổi chiều, Lục Minh hết giờ làm việc đi về nhà.
Trước đó Cảnh Y Nhân gọi điện thoại cho anh, bảo anh lúc về mua bánh ga tô sữa chua, kết quả, khi Lục Minh tới tiệm bánh, bánh ga tô sữa chua đã bán hết rồi. Lục Minh liền mua loại bánh ga tô kem khá giống bánh ga tô sữa8chua.
Ai ngờ Cảnh Y Nhân không hề động, chẳng ăn lấy một miếng. Lục Minh cho rằng Cảnh Y Nhân không thích bánh ga tô kem. Anh hỏi: “Không thích vị này hả?”
“…” Cảnh Y Nhân không nói lời nào, không hiểu sao cô thấy vô cùng ấm ức.
Rõ ràng Lục Minh biết cô thích ăn bánh ga tô sữa chua nhưng lại cố ý mua bánh ga tô kem là có ý gì? cảnh Y Nhân ngồi trên ghế sô pha, cứ thể nhìn chằm chằm vào bánh ga tô kem mà đờ người ra.
Lục Minh phát hiện ra cô bất thường.
“Anh lại đi mua nhé.”
“Không cần đâu!” Sao lại muốn đi mua? Trước đó sao không biết mua luôn chứ? Càng nghĩ trong lòng Cảnh Y2Nhân lại càng thấy ấm ức. Rõ ràng là một chuyện rất nhỏ nhưng không hiểu sao Cảnh Y Nhân lại thấy trong lòng rất khó chịu như thế.
Cô buồn bực tới mức không thèm ăn cơm tối đã lên giường ngủ.
Buổi tối Lục Minh vẫn ôm Cảnh Y Nhân ngủ như ngày thường nhưng cô không sao ngủ được mà vẫn nghĩ tới chuyện bánh ga tô sữa chua lúc trước…
Chiều hôm sau, Cảnh Y Nhân đi trung tâm thương mại Hồng Bảo Thạch mua ít đồ. Sau đó cô tới công ty của Lục Minh, nghĩ khi nào Lục Minh hết giờ làm việc sẽ cùng anh đi xe về nhà. Ai ngờ, ở trong thang máy lại nghe thấy có người bàn tán về chuyện2của Lục Minh.
“Hai ngày nay hình như tâm trạng của sếp Lục rất tệ thì phải! Hại đám cấp dưới chúng ta đều bị ăn mắng.” “Đúng đấy. Hôm nay phòng thư ký có sinh nhật của một người, đưa cho sếp Lục một miếng bánh ga tô kem, thế mà sếp Lục lại nổi nóng ném đi. Sau đó còn nói đừng có để cho sếp nhìn thấy bánh ga tô kem nữa chứ.” “Có phải rất quá đáng không?” “Ai biết! Bình thường sếp tục không như thế đâu! Chắc là do bị áp lực lớn quá.”
“Cũng đúng. Công ty có nhiều chuyện như thế, bình thường sếp còn phải tan làm sớm vì phu nhân nữa. Bỏ lại đống việc, lại thêm bây giờ sếp6đã làm cha rồi, nên lại càng bận hơn.”