*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ảnh Y Nhân vừa nói ra, Cảnh Đức Chính đã cuống lên: “Bà cổ của tôi ơi! Con không muốn làm thiếu phu nhân đàng hoàng lại muốn ở nhà chịu khổ làm gì? Con xem, có lúc chúng ta không ở nhà, con phải tự nấu cơm, ngày ngày đều phải đi làm. Không ở nhà to mà lại muốn chui rúc cùng bọn trẻ ở đây làm gì chứ?” Nghe giọng điệu này của Cảnh Đức Chính chỉ sợ ông ta đã nhận được không ít lợi ích từ chỗ Lục Minh nên mới đuổi cổ đi.
“Cha! Có phải cho thấy con ở đây thì phiền cho đúng không?”
“Không! Không! Sao có thể chứ! Ý của cha là con và hai đứa nhỏ tốt xấu gì cũng là người của hoàng gia, sao có thể chịu ấm ức như thế này được.”
“Trước đây Lục Minh đi công tác không2ở nhà, con chán thì về nhà ở cũng không có việc gì. Hiện giờ ông xã con đã về rồi, làm gì có chuyện không ở cùng chồng mình chứ!”
Cảnh Đức Chính cười ha ha nói như vậy. Nhưng Cảnh Y Nhân lại ném cho ông ta một quả bom:
“Chúng con chuẩn bị ly hôn rồi!” “CÁI GÌ!” Cảnh Đức Chính ngạc nhiên rít lên: “Y Nhân à! Con đừng có nghĩ quẩn! Con không vì bản thân thì cũng phải vì nhà họ Cảnh chứ!” “…” Cảnh Y Nhân không thèm để ý tới ông ta, cô bế Tiểu Đâu Đâu khỏi giường, chuẩn bị đi ra ngoài. “Y Nhân à! Coi như con không phải vì nhà họ Cảnh thì cũng phải vì hai đứa bé chứ. Con nghĩ xem, bọn trẻ sắp 3 tuổi rồi, đi nhà trẻ phải tốn rất nhiều tiền đó! Lẽ nào con8hy vọng con của mình học ở trường rất tệ sao?”
Cảnh Y Nhân vẫn không để ý tới ông ta, một tay bế Tiểu Đâu Đâu, một tay dắt Đại Đâu Đâu ra khỏi phòng. Cảnh Đức Chính đi theo phía sau, đột nhiên gầm lên: “Cảnh Y Nhân!”
“…” Cảnh Y Nhân thản nhiên dừng bước.
“Con cho rằng cha đã nhận được lợi ích gì đó từ Lục Minh đúng không? Thế nên con xem thường cha!”
“Lần này cha không nhận cái gì hết! Lục Minh vừa mới gọi điện thoại hủy bỏ tất cả khoản mục đầu tư của Cảnh thị, có rất nhiều hạng mục cha đã thảo luận xong với người ta rồi, nhưng Lục Minh rút vốn làm cha không khác nào vi phạm hợp đồng cả, phải ngồi tù!“. “Nhà họ Cảnh chúng ta, cả con và hai đứa trẻ có tổng cộng bảy miệng ăn.6Còn hai bảo mẫu nữa, hiện giờ chi tiêu đều là do một mình cha phụ trách. Cha mà ngồi tù sẽ không còn gì cả. Con quay lại với Lục Minh thì sẽ có. Nhưng anh trai con, dì Bách Hợp của con sẽ không có gì cả! Y Nhân! Coi như cha cầu xin con đó! Con hãy về đi!”
“Cha không ngu. Cha biết năm ngoái Lục Minh đã làm chuyện có lỗi với con nên con mới dọn ra ngoài. Con không chịu được điều đó. Nhưng con phải biết, Lục Minh là người đàn ông đứng trên đỉnh thế giới, có biết bao người đàn bà chú ý tới nó. Điều đó con không thể đổ hết lỗi cho nó được, bản thân con không có chút trách nhiệm nào sao?” “Con phải quản chặt nó, cái gì cũng thỏa mãn nó. Như thế đàn ông đi3ăn vụng sao được?” “…” Cảnh Y Nhân thật sự cạn lời với logic của Cảnh Đức Chính. Hóa ra Cảnh Đức Chính cưới vợ rồi lại cưới vợ tiếp là do người vợ trước không quản chặt ống ta sao?
Chẳng trách ông ta đã cưới mấy vợ rồi mà không thấy hổ thẹn với lương tâm.
Nói đi rồi cũng phải nói lại, chẳng phải là do ông ta ích kỷ, chỉ vì lợi ích cá nhân sao?