*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5úc đi ra, Trịnh Bội Bội vẫn theo sát chuyện kia không chịu buông tha: “Cảnh Y Nhân cô cho rằng thay quần áo thì không phải chịu trách nhiệm nữa hay sao? Cô trộm quần áo chính là trộm quần áo, nếu như không phải là bị tôi phát hiện ra nói không chừng cô đã chuẩn mất rồi“.
“Đoàn phim chúng ta là đoàn phim lớn được Lưu tổng coi trọng. Thiết bị, đạo cụ ở đây đều là hạng nhất, có vài diễn viên hạng hai nhìn mà thèm, mượn gió bẻ măng, tranh thủ làm một vài việc không biết xấu hổ…”
Trịnh Bội Bội còn chưa nói dứt lời, Cảnh Y Nhân đã đập quần áo cởi ra đang cầm trên tay lên đầu Trịnh2Bội Bội. Quần áo bị vật trên đầu che mặt Trịnh Bội Bội. Cảnh Y Nhân thuận thế lấy đồ uống từ thùng đồ trước ngực Tiểu Tường quăng lên đầu cô ta. Chai nước uống có ga vỏ nhựa đập vào đầu Trịnh Bội Bội kêu “đụng” một tiếng, cũng không nhẹ. Trịnh Bội Bội còn chưa kịp gạt trang phục trên mặt ra đã bị đập một cái, đầu choáng váng liền ngồi phịch mông xuống đất. Lợi ích của loại chai nước nhựa này chính là đập vào người rất đau nhưng không để lại dấu vết gì rõ ràng cả. Trịnh Bội Bội vừa gạt quần áo ra vừa tức giận gào thét: “Cảnh Y Nhân cô dám đập tôi!” “Mắt nào cô nhìn8thấy tôi đập vậy?” “Đúng vậy, chúng tôi cũng không thấy.” Tiểu Tường cũng phụ họa, đặt thùng đồ uống trước ngực để qua một bên, ra vẻ thùng đồ uống này không có quan hệ gì với mình, không có gì phải nhận tội cả.
“Các ngươi trợn mắt nói bừa, mọi người ở đây đều nhìn thấy…” Trịnh Bội Bội còn chưa nói xong, đạo diễn ở phía xa đã tức giận quát cô ta: “Trịnh Bội Bội cô có sao không đấy, thay một bộ quần áo mà lâu như vậy, bắt đầu quay rồi.” Trịnh Bội Bội bò dậy, chỉ vào Cảnh Y Nhân tức giận mắng: “Cảnh Y Nhân, cô hình như còn chưa hiểu ở đây ai mới là đàn chị, cô dám6diễu võ dương oai trước mặt tôi, cuộc đời còn dài, cứ đợi đấy xem.” Trịnh Bội Bội mắng xong thì quay người bỏ đi.
Ngoại trừ việc quần áo bị trộm ra thì ngày hôm nay của Cảnh Y Nhân cũng rất thoải mái, cô đã dạy dỗ được Trịnh Bội Bội rất nhiều lần. Chỉ là bây giờ trở về nhà có chút phiền phức vì cô không có xe, lúc tới bọn họ đều ngồi xe của đoàn phim. Đúng lúc này Tiếu Tường mở miệng: “Chị Y Nhân, em đưa các chị về, em có xe!”
Đôi mắt Cảnh Y Nhân sáng lên, vì là ngày đầu tiên mới quen Tiểu Tường nên Cảnh Y Nhân cũng không gần gũi với cô ấy lắm, nhưng không3thể nói cô bé kia làm việc gì cũng thật chu đáo.Thứ gì Tiểu Tường cũng đem theo, chỉ cần Cảnh Y Nhân cần thứ gì thì cô bé đều có. Cảnh Y Nhân và chị Cầu ngồi trong xe, họ không thể ngờ tới Tiểu Tường là lái một chiếc xe bảo mẫu hạng sang đến. Đây là loại xe mà các ngôi sao hàng đầu chuyên dùng, không ai không có việc gì lại lái loại xe này ra đường. Cho nên Cảnh Y Nhân có chút nghi ngờ thân phận của Tiểu Tường.