*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5àn tay vừa vươn ra đã dừng giữa không trung.
Cảnh Y Nhân do dự vài giây liền buông tay xuống, xoay người đi vào nhà vệ sinh giặt một chiếc khăn nước ấm. Cô nhẹ nhàng lau mặt cho anh, từ trán, lông mày, đến đôi mắt đang nhắm, sống mũi cao thẳng, hai bên má, cổ. Cảnh Y Nhân cẩn thận lau chùi tới bàn tay Lục Minh.
Cảnh Y Nhân cúi đầu tập trung sự chú ý lên bàn tay Lục Minh nên cô không nhìn thấy khóe miệng anh đang cong lên một nụ cười nhàn nhạt.
Tiếp đến cô xốc chắn của Lục Minh lên, lúc này mới thấy áo sơ mi của anh bị ướt, không biết là rượu hay là2nước. Cô chậm rãi cởi áo sơ mi ra, một lần nữa đi vào nhà vệ sinh giặt khăn, lau người cho anh.
Dáng người khiêu gợi của Lục Minh không chút mỡ thừa, cơ bụng bằng phẳng, còn có chút cơ ngực. Cảnh Y Nhân cầm khăn mặt lau từ cổ anh xuống dần từng chút từng chút một. Lúc cô lau đến ngực, thân thể Lục Minh có chút run lên. Lúc đầu Cảnh Y Nhân còn không để ý, tưởng là tác dụng của rượu nên vẫn tiếp tục lau chùi cho anh. Chỉ là một bàn tay mềm mại giúp Lục Minh lau chùi, bàn tay còn lại khẽ đặt lên trên ngực Lục Minh.
Đầu ngón tay cô chợt chạm phải8điểm phấn hồng nhô ra trên ngực anh, dưới ngón tay cô chạm tới, điểm kia không ngờ trở nên cứng lên.
“…” Để ý tới điều này, sắc mặt Cảnh Y Nhân đỏ lên, bỗng dưng rụt tay lại. Cô cúi đầu che giấu vẻ ngượng ngùng, tiếp tục lau chùi tới bụng anh. Một tay khác đè xuống thắt lưng của anh.
Cô cảm nhận được vật thể đang dần dần từng chút, từng chút một đứng dậy.
“…” Cảnh Y Nhân tức giận cắn răng, tên chết tiệt này, say mà còn không an phận như vậy. Cảnh Y Nhân cởi hết quần áo ướt sũng của anh ra, cả quần mới ướt một nửa cũng cởi. Trên người Lục Minh chỉ còn mặc6một chiếc quần tam giác. Cảnh Y Nhân giúp anh lau qua người, sau đó đắp chăn lại. Lúc Cảnh Y Nhân xoay người đi giặt khăn bỗng thấy chỗ cổ tay bị kéo lại.
Cổ tay nhỏ bé của cô bị Lục Minh giữ lại. Lục Minh giống như người mê, thì thầm từng từ không rõ: “Y Nhân, đừng đi!”
“Bà xã à, anh không làm gì có lỗi với em cả, anh vẫn rất yêu, rất yêu em!” “…” Nghe được những lời Lục Minh nói, viền mắt Cảnh Y Nhân đỏ bừng lên. Người ta nói lúc say rượu là lúc người ta nói thật, nhưng Cảnh Y Nhân không thể kết luận được những lời của Lục Minh nói lúc này3câu nào là thật, câu nào là giả.
Cô dùng sức hất tay anh ra, vội đi về phía nhà vệ sinh.
Cảnh Y Nhân đứng trước gương trong nhà vệ sinh, nhìn viền mắt đỏ hồng của mình, cô mở vòi nước lạnh, rửa mặt.
Cô muốn mình tỉnh táo hơn.