*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5ặc dù đám quân nhân mang theo chó nghiệp vụ thăm dò trong mưa hồi lâu cũng không tìm được bất kỳ dấu vết gì… Lúc Cảnh Y Nhân lái xe đến bệnh viện, bên ngoài trời đã mưa xối xả… Cô lười mở ô, xách túi chạy ra khỏi xe, đóng sầm cửa xe chạy về phía tầng vip bệnh viện. Đến nơi cô vẩy nước trên chân, dũ dũ nước trên váy. Lúc này, ngoại trừ quầy phục vụ, toàn bộ tầng của bệnh viện không một bóng người vô cùng yên tĩnh. Cảnh Y Nhân đi tới cửa thang máy ấn thang lên tầng 3.
Thang máy từ từ đi xuống, cửa thang máy vừa mở ra, đập vào mắt cô chính là đôi giày da của Lục Minh, anh đã thay bộ quần áo sặc mùi rượu bằng bộ đồ khác.
Lục Minh thấy2Cảnh Y Nhân ở cửa thang máy thì rất bất ngờ, anh kinh ngạc đứng trong thang máy không biết phải nói gì. Mãi tới khi cửa thang máy lại chuẩn bị đóng lại, anh mới đưa tay ra chặn lại, cửa thang máy lại mở ra. Cảnh Y Nhân bước vào, ấn nút tầng 3, thản nhiên nói: “Trở về phòng bệnh đã, tôi có việc cần nói cho anh.” Phòng bệnh 306.
Vừa vào phòng, Cảnh Y Nhân đã khóa trái cửa.
Sự cẩn trọng của cô làm Lục Minh có chút không hiểu chuyện gì.
Cảnh Y Nhân bước tới trước ghế sofa buông túi, tìm kiếm một vật ra cầm trong tay. Cô đưa tới trước mặt Lục Minh.
Nhìn thấy con gấu trong tay Cảnh Y Nhân, con ngươi Lục Minh co rút lại. Sắc mặt anh ngưng trọng: “Em lấy được nó từ đâu?”8“Tôi đụng phải Tiết Phương Hoa, có thể là cô ta làm rơi.” Nói xong Cảnh Y Nhân ấn vào mũi con gấu. “Ngươi muốn tự do, tháng chín năm sau, sau khi tất cả kế hoạch của chủ nhân thành công, ngươi sẽ được tự do. Vì vậy bây giờ người phải toàn lực trợ giúp chủ nhân không được có nửa điểm sai lầm nghe rõ chưa? Có ai lại muốn bị khống chế…” Âm thanh này nói được phân nửa, tiếp đó là tiếng tìm kiếm đồ đạc, sau đó liền kết thúc. Cảnh Y Nhân lo sau khi phần ghi âm kết thúc lại giống như lúc trước sẽ tự động khởi động thiết bị định vị nên vội vàng ấn vào mũi con gấu, tắt đi.
Mắt Lục Minh hơi nheo lại, thản nhiên nói: “Đây là giọng của quản gia Ngô.”6“Tháng chín năm nay bọn họ có thể có hành động lớn.
“…” Tháng chín. Lục Minh cố gắng nghĩ tháng chín sẽ có chuyện gì. “Con gấu này còn có thể định vị, khả năng đối phương đã biết thiết bị định vị này đã xuất hiện, là tôi không cẩn thận ấn vào.” Cảnh Y Nhân giải thích đơn giản. “Cái này cần giao cho tổng thống để cha đề phòng cẩn thận.” “Anh nói là cái này nhằm vào tổng thống sao?”