*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sao cô có thể đáng yêu đến vậy chứ? Cho rằng anh sẽ cho cô uống thứ thuốc kia sao? Lục Minh siết chặt cánh tay khiến cô gái nhỏ dán sát vào mình, vươn tay vùi cái đầu nhỏ của cô vào sát cổ anh
“Do em vốn đã mãnh liệt thôi, thứ thuốc em uống không phải là thứ thuốc đó đâu.” “A!” Mặt Cảnh Y Nhân đỏ lên, chui ra khỏi cổ của Lục Minh, liếc mắt lên nhìn anh
“Vậy anh cho em uống gì thế?” Lục Minh nhéo cái mũi nhỏ của cô: “Thuốc kích thích rụng trứng.”
“Chúng ta phải có thêm một đứa nữa.” “…” Cho dù muốn có thêm một đứa con nữa cũng đâu cần vội vã, còn phải uống thuốc kích thích rụng trứng nữa2chứ? “Anh gấp thể cơ à?” “Ừ.” Dứt lời, Lục Minh xoay người một cái, lại tiếp tục
“…” Dù có uống thuốc cũng không có hiệu quả nhanh như vậy đâu đúng không? Theo quy định ở đây, Cảnh Y Nhân bị giữ lại ở Cục Cảnh sát hai ngày, trong hai ngày này, cô bị hỏi về những sự việc, tình huống xảy ra trong ngày hôm đó
Đồng thời, Cục Cảnh sát phát hiện nguyên cáo, tức gia đình Trịnh Bội Bội lại bỗng nhiên không thấy đầu nữa
Lục Minh biết rõ, gia đình họ Trinh bỗng nhiên mất tích như vậy, thứ nhất là để tránh anh tới tìm, thứ hai là muốn bất ngờ đánh úp anh, đợi đến ngày ra tòa, bọn họ mới lại xuất hiện.
Lục Minh8giả vờ như không biết gì, cũng không nói chuyện này với Cục Cảnh sát, cứ để cho bọn họ điều tra
Nhưng mà, ngày Cảnh Y Nhân rời khỏi Cục Cảnh sát lại xảy ra một chuyện
Giữa trưa ngày hôm đó, cảnh sát giúp đỡ Cảnh Y Nhân thu dọn đồ đạc rồi bỏ hết vào cốp sau xe của Lục Minh, ân cần tiễn bọn họ
Cảnh Y Nhân ở đây hai ngày chẳng khác nào hoàng hậu khiến bọn họ cũng phải vất vả
Cảnh Y Nhân về nhà, mọi người người trong cả Cục Cảnh sát cũng thở phào nhẹ nhõm
Trên đường trở về, Lục Minh lại với tốc độ vừa phải
Cảnh Y Nhân hờ hững nhìn mặt trời nóng hừng hực bên ngoài cửa sổ
Giữa trưa, nếu như không phải9người có việc buộc phải làm thì sợ rằng sẽ chẳng có ai chịu ra ngoài đường lúc này
Lục Minh bâng quơ hỏi: “Em nhìn gì thế?” “Em chán quá, nên nhìn lung tung thôi.” Cảnh Y Nhân thản nhiên đáp lại
Trên đường về phải đi qua cửa hông của bệnh viện thành phố
Con đường này khá nhỏ, bình thường vốn ít đi, huống chi bây giờ còn đang là giữa trưa nóng nực như thế
Nhưng Cảnh Y Nhân lại nhìn thấy một người đàn ông ở ven đường, anh ta mặc một cái áo ba lỗ màu trắng, hai cánh tay ngăm đen vì rám nắng, dưới mặc quần đùi chân đi dép lê, anh ta đang cầm một chồng giấy quảng cáo để dán lên tường, kết quả bị bảo2vệ bên ngoài của bệnh viện xé tờ quảng cáo rồi đuổi đi
Người đàn ông trung niên vội vã nói gì đó, nhưng lại bị người bảo vệ trung tuổi từ chối
Bảo vệ dùng sức đẩy, người đàn ông trung niên mặc áo ba lỗ ngã về phía sau, rơi mất một chiếc dép lế
Mu bàn chân của người đàn ông ngăm đen, lòng bàn chân lại trắng nõn đạp phải một mảnh vỡ thủy tinh, máu lập tức trào ra.
Người đàn ông trung niên chịu đựng sự đau đớn, anh ta cong người rút mảnh thủy tinh ra khỏi lòng bàn chân, bảo vệ thấy thế, dường như vẻ mặt ông ta có một chút áy náy, nhưng chỉ thoáng qua thôi rồi coi như chưa nhìn thấy.
Người đàn ông trung2niên lại xỏ dép lê, thất vọng cầm một xấp giấy quảng cáo xoay người từ từ bước đi.
Anh ta quay người lại, Cảnh Y Nhân nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông trung niên.
Cảnh Y Nhân vừa nhìn liền nhận ra anh ta là ai.
Cô vô thức hổ một tiếng với Lục Minh: “Ông xã ơi! Dừng xe lại!”