*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2ối liền với chân trời chính là màn khói súng bốc lên mù mịt
Cả một tòa thành bị thiêu hủy, mọi thứ gần như lụi tàn
Tiểu Tấn vương gia đã trưởng thành, mặc một bộ áo giáp, cưỡi một con ngựa, sau lưng là một đội quân xếp hàng chỉnh tề
Bọn họ đang đứng ở bên ngoài, dưới cổng thành, còn Cảnh Y Nhân đang đứng phía trên cổng thành
Khói súng tràn khắp trong thành, ngọn lửa chiến tranh ngang ngược, không kiêng nể gì sắp thiêu đến phía trên tường thành
Cảnh Y Nhân không còn đường trốn
Tiểu Tấn vương gia vươn hai tay ra: “Y Nhân, mau nhảy xuống, ở đó nguy hiểm, ta sẽ đưa ngươi đi!” Cảnh Y Nhân mặc trang phục cung đình đỏ thẫm, nàng như hòa vào ngọn lửa sau lưng, cho dù lửa có lớn hơn nữa2cũng không thể che lấp được sự tồn tại rực rỡ của nàng
Cảnh Y Nhân do dự, nàng vẫn luôn cảm thấy dường như trong lòng mình vẫn không nỡ buông được điều gì, nhưng lại không nhớ ra nổi
Nàng liên tục quay đầu nhìn ra phía sau như muốn tìm kiếm gì đó, trong lòng cũng có một nỗi niềm khắc khoải nào đó bảo nàng phải đi tìm, nhưng nàng lại không nhớ ra được
Nhưng ngọn lửa lớn đã sắp lan đến váy nàng rồi
Cảnh Y Nhân cố gắng nhớ lại, nhưng nàng thật sự không nhớ nổi
Nàng dứt khoát quay về phía Tiểu Tấn vương gia rồi nhảy xuống.
“Y Nhân!” Giọng nói dịu dàng mà quen thuộc vang lên bên tai nàng.
Là tiếng của hoàng cữu cữu
Ngay trong khoảnh khắc nàng nhảy xuống, Cảnh Y Nhân liền hối hận, nàng đã8nhớ ra người nàng muốn tìm, người nàng phải đợi chính là hoàng cữu cữu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Khói súng tràn ngập khắp nơi, ánh lửa bay lơ lửng, khói cuồn cuộn bốc lên sau lưng, nàng rơi vào trong lòng tiểu Tấn vương gia
Tiểu Tấn vương gia không hề do dự mà ôm lấy nàng, hắn kẹp lấy bụng ngựa, quay đầu ngựa lại, đội quân ở phía sau tách ra tạo thành một con đường
Tiểu Tấn Vương gia thúc ngựa đưa nàng rời khỏi đây
“Cữu cữu cữu cữu ơi!” Cảnh Y Nhân vươn cánh ra, hét lớn về phía tòa thành đang bị thiêu đốt..
“Cậu, cậu ơi!” Cảnh Y Nhân đang mơ ngủ, mồ hôi toát ra đây trên trán, cô nhíu mày rất chặt, liên tục lắc cái đầu nhỏ
Cô không tỉnh lại, nhưng lại khiến Lục Minh9đang ôm cô ngủ bên cạnh bừng tỉnh
Lục Minh nắm lấy cánh tay đang vô thức căng thẳng của Cảnh Y Nhân, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô
“Y Nhân! Y Nhân! Mau tỉnh lại!” “…” Lông mi Cảnh Y Nhân run rẩy, cô từ từ mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ, cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mắt mình
Nhất thời, cô không thể phân biệt được nổi đây rốt cuộc là sự thật hay giấc mơ, nhưng cho dù là gì đi nữa, Cảnh Y Nhân bỗng vươn tay ra ôm chặt lấy Lục Minh
Cô khẽ gọi một tiếng, nước mắt tràn ra khóe mi: “Cậu, cậu ơi!” “Anh ở đây, công chúa nhỏ!” Lục Minh vỗ vỗ lên lưng cô để an ủi
“Em cứ nghĩ em sẽ không bao giờ được2gặp lại anh nữa! Vừa rồi lửa cháy to quá, em cứ nghĩ là anh bị thiếu chết rồi!” “…” Lục Minh cười khẽ một tiếng: “Chỉ là mơ thôi mà, không phải anh vẫn đang khỏe mạnh đây sao?” Nhìn thấy nước mắt đầy lo lắng tràn ra, Lục Minh đau lòng cúi người xuống hôn lên khóe mắt cô, hôn lên nước mắt
“…” Trong lòng Cảnh Y Nhân vẫn luôn có một linh cảm không ổn
Gần đây cô thường xuyên mơ thấy tiểu Tấn vương gia nói với cô rằng nguy hiểm, giục cô chạy mau.