Hai người Nhẫn Dạ và Dương Tử cũng đã rời khỏi vực mà về lại thành trì lúc trước chuẩn bị rời đi. Đang bay về thành trì đấy Dương Tử cũng hỏi Nhẫn Dạ:
– Lúc trước con phải để tận Võ Đế mới cứu được người bây giờ tới Hoàng Thiên là được. Vậy liệu thức lực người có bị giảm sút không?
Nhẫn Dạ lắc đầu nói:
– Nặn lại thân thể thì thực lực chắc chắn sẽ không còn. Nhưng sức mạnh thần hồn thì vẫn còn đấy nhưng nếu mà cưỡng chế sử dụng thì cũng chưa chắc sẽ không bị phản phệ. Còn về việc đấy thì chắc là do bản đấy thiếu sót một nửa nên mới cần cường giả lớn mạnh như vậy. Bây giờ thì con muốn cứu ta cũng vẫn phải chịu phản phệ đấy!
Dương Tử vui vẻ đáp lại:
– Cứu được người giảm thức lục cũng chẳng sao!
Đang trên đường bay về thì hai người gắp một đám người đang bắt và chuẩn bị cướp đồ của mấy người kia. Dương Tử thấy vậy cũng lao xuống cứu giúp một phen, hắn hạ xuống mà nói:
– Thả họ đi và từ giờ làm ăn lương thiện thì ta để lại mạng cho các ngươi!
Lũ thổ phỉ kia thấy Dương Tử nói vậy cũng cười phá lên, vì cũng chẳng cảm nhận được cảnh giới của hắn. Một kẻ đứng ra tự xưng là kẻ cầm đầu và nói:
– Ta là kẻ cầm đầu ở đây, ta cũng là đệ tử của Sát Phạt Điện đấy. Kể cả ngươi đánh được bọn ta thì người dám giết không?
Dương Tử bây giờ đang khó hiểu mà hỏi thầm Nhẫn Dạ:
– Sư phụ à con không nghe nhầm đấy chứ?
Nhẫn Dạ cũng đần mặt ra mà hỏi lại:
– Ta tưởng nó là của con mà?
Một người nào đấy trong số người bị cướp kia tức giận mà quát về phía Dương Tử:
– Ngươi không giúp được thì thôi, đừng đổ thêm dầu vào lửa!
Thấy đang làm việc tốt mà còn bị chửi Dương Tử lúc này mới quay lại nhìn những người đằng sau. Hắn thấy một hình bóng quen thuộc, một hình bóng mà hắn đã chờ rất lâu để gắp được. Một hình bóng khiến hắn không cam tâm để người đấy một mình. Hình bóng ấy là cô vợ của hắn ở kiếp trước Lan Yên Nhi, hắn rất vui mừng khi gắp lại nàng nhưng cũng không tiến lại gần vì lẽ bây giờ họ vẫn là người lại. Tên lúc nãy quát Dương Tử đã bỏ mặc mấy người nhóm Yên Nhi mà chạy sang chỗ mấy tên kia nịnh nọt. Dương Tử thấy vậy cũng phì cười mà tiến tới rồi nói:
– Ngươi là đệ tử của Sát Phạt Điện?
Tên cầm đầu liền đáp với dọng điệu ngạo mạn của mình:
– Đúng đấy, ngươi sợ rồi à? Ta là Thiện Nhật đệ tử khoá mới nhất của Sát Phạt Điện!
Hắn cười lớn tung đòn về phía Dương Tử mà chế giễu:
– Hahaha vậy mà sợ rồi sao đỡ một đấm này đi!
Thấy thế Dương Tử cũng lắc đầu mà nói:
– Trẻ con luôn thích làm vậy!
Lời nói kết thúc cũng là lúc lũ người kia bị hạ gục tất cả, kẻ nào cũng đều nằm xuống đất. Bấy giờ Yên Nhi nhà hắn cũng đi đến cúi mặt xuống cảm ơn hắn liên hồi:
– Cảm ơn thiếu hiệp đã giúp bọn ta!
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lại:
– Ta chỉ sợ lo chuyện bao đồng nhiều thôi chứ mấy cái này cũng không cần cảm ơn đâu!
Mọi người cũng cảm ơn hắn rối rít, Yên Nhi còn đang định đưa hắn linh thạch để cảm ơn thì đã bị hân từ chối:
– Mọi người không cần đưa ta đâu! Ta làm điều ta thích mọi người không cần để ý! Vậy ta đi trước đây mọi người bảo trọng.
Yên Nhi bây giờ cũng có chút cảm tình với hắn, Dương Tử đang bay cũng vui mừng mà hú hét lên mà nói với Nhẫn Dạ:
– Sư phụ à con có điểm trong mắt cô ấy rồi đấy! Cô ấy rất thích kiểu anh hùng cứu mĩ nhân đấy!
Nhẫn Dạ cũng phì cười mà hỏi:
– Haha nhóc đần vậy con thấy từ đầu mới xuống giúp à?
Dương Tử cũng gãi đầu mà hỏi:
– Ủa con tưởng người làm ra việc đấy?
Hai sư trò nhìn nhau rồi lại cười phá lên với nhau, sau một hồi cũng bay về thành. Hắn cùng Nhẫn Dạ cũng dọn đồ rồi đi xuồng hỏi ông chủ nhà trọ:
– Ông chủ à Sát Phạt Điện có gần nơi này không vậy?
Ông chủ tiến tới hỏi với dọng điệu không nỡ để họ đi:
– Vậy mà thiếu hiệp lại đi rồi à? Nếu thiếu hiệp muốn đến đấy thì đi đến cổng Nam rồi tìm ngọn núi to nhất khác ra!
Dương Tử nghe xong cũng tạm biệt ông chủ mà rời đi, người dân xung quanh cũng tạm biệt hắn. Dương Tử lúc mới đến với tính cách của hắn ra tay hành hiệp rất nhiều nên mọi người yêu quý cũng là lẽ thường tình. Bấy giờ đang bay mà hắn đã bẻ sẵn khớp tay mà nói:
– Để cho mấy đứa nhóc này quậy hơi nhiều rồi thì phải!
Nhẫn Dạ cũng tiếp túc đi vào thức giới của mình tìm hiểu thêm về hòn đá. Dương Tử mới sực nhớ ra mà nói với Nhẫn Dạ:
– Con quên mất! Vậy ta đến mấy cái thương hội ở đây để tìm nội đan yêu thú cửu cấp cho người đã vậy!
Nhẫn Dạ cũng thò mặt ra đáp:
– Ây da cũng không vội! Thứ đó hiếm nhưng nếu đến được Lục Vực thì không thiếu đâu!
Dương Tử cũng khó hiểu hỏi lại Nhẫn Dạ:
– Nơi đó ngươi dấu nhiều lắm à?
Nhẫn Dạ cũng đáp lại:
– Không một người bạn của ta có chứ ta không có hứng thú giấu mấy thứ đấy!
Dương Tử cũng nhanh chóng tới mấy thương hội gần đấy mà tìm hỏi. Có một số thương hội nghe xong còn cười chê hắn vì yêu thú cửu giai đã tương đương với Chi Chủ kì đỉnh phong và sắp đạt tới Võ Đế. Thập chí còn hiếm có nữa, nên hắn bị cười chê vì chưa chắc đủ tiền mua nó. Mất một ngày chẳng làm được gì Dương Tử tức giận mà nói:
– Vậy mà chúng lại chê ta nghèo!
Nhẫn Dạ cũng cười mà đáp lời hắn với dọng điệu mỉa mai:
– Thì con nghèo thật mà!
Dương Tử mặt đần ra mà hỏi:
– Người là sư phụ con hay sư phụ chúng vậy?