– —
” Lại đây, lén lúc ở đó làm gì…”
Mộng Lâm sau khi thay y phục chỉnh tề đi đến phòng thí nghiệm của Phương Vỹ. Cô đứng thập thò bên ngoài không dám bước vào trong. Cô sợ hắn lấy cô làm chuột bạch thử thứ thuốc độc tê liệt gì đó rồi thừa cơ hội ném cô xuống lầu để hả giận.
” Tôi nói lại lần nữa, nếu cô cứ đứng đó đừng trách tôi.”
Phương Vỹ vừa dứt lời cô đã đứng cạnh bên hắn cười hì hì… Mặt có vẻ hơi toát mồ hôi. Cô cũng có lúc biết sợ hắn sao. Hắn quay lại nhìn cô rồi nhếch mép khinh thường.
– —
” Ngồi xuống đưa tay ra cho tôi…”
Mộng Lâm nghe đưa tay ra. Bất giác cô liền làm trái ý hắn, dấu hai tay sau lưng lui lại vài bước.
Thấy hành động e dè không nghe lời của cô, hắn vô cùng tức giận, đứng dậy kéo cô ngồi lên người hắn. Hai tay hắn giữ chặt tay cô lại đặt lên bàn…
” Á… Á… Tôi biết lỗi rồi… Đừng hạ độc tôi mà… Tôi có đôi tay này để làm ăn đó…”
– ” Cô làm ăn gì chứ… Cô tính theo nghề mẹ cô đi làm sát thủ à…”
Mộng Lâm nghe xong cau mày nhìn hắn, ánh mắt cô đầy oan ức.
Tại sao…? Tại sao lại là ánh mắt oan ức.. Phương Vỹ nói không đúng sao..?
Cô không theo nghề mẹ cô ở thời đại này, chứ cố định dùng đôi tay này để làm gì…
– —
” Tôi dùng nó để bảo vệ anh, tôi đã nói rồi mà.. Anh làm ơn để ý lời tôi nói có được không… Tướng Công..!!! “
” Im mồm..!!! Tôi không phải…”
Hắn vừa nghe hai từ ” tướng công ” nũng nịu từ miệng cô thốt ra.
Bỗng nhiên tay hắn có chút sững lại. Hắn buông tay cô ra kéo mặt cô quay về hướng hắn nói rõ:
” Tôi mà nghe hai từ đó nữa.. Hoặc cô đi rêu rao khắp nơi như vừa rồi.. Tôi sẽ bỏ thuốc độc vào mồm của cô.. Nghe rõ chưa…”
–
” Hứ….!!! Rõ õ õ õ õ õ õ õ rồi……! “
Mộng Lâm nét mặt không vừa ý hắn, cố tỏ ra vâng lời. Trong cô lúc này miễn cưỡng thật khó coi làm sao.
– –
– ” Á… Đau…!! Gì thế…”
– ” Gắn chíp…”
– ” Là sao tôi chưa hiểu… Đau quá…”
Phương Vỹ lấy một ống gì đó màu đen nhỏ, ấn mạnh một cái vào tay cô. Có một vật đen rất chạy vào ẩn dưới cổ tay cô.
Vật đó nhanh chóng ẩn vào phía dưới không để lại dấu vết.
Sau đó Phương Vỹ giải thích cho cô về cách sử dụng. Nó là máy né tránh mini, kèm phát hiện nhiều thứ, tăng phản xạ cực nhanh cho cô, nó còn giúp cô kết nối với hắn…
– —
” Chẳng phải cô muốn bảo vệ tôi sao, cái này sẽ giúp cô…”
Sau khi hiểu toàn bộ, Mộng Lâm quay qua ôm choàng lấy cổ hắn.
Cô hôn lên má hắn một cái cười tươi rồi chạy nhanh đi vòng vòng xung quanh tìm hiểu nhiều cái thú vị.
Bỏ lại ai đó vừa bị nữ nhân hôn trộm, mặt lạnh lẽo, mắt nhìn một hướng bất định, trong ánh mắt có thoáng tí giật mình.
Nếu giờ chạm vào phía tim hắn, chắc chúng ta có thể cảm nhận, nó bị lỗi một nhịp khi chuyện đó vừa xảy ra…
– —
Mộng Lâm thì vui mừng như thú hoang được thả về rừng vậy. Cô chạy nhảy nhót xung quanh, có thứ công nghệ của hắn trong người cô sẽ không sợ bị hắn bắt lại dễ dàng nữa.
Lúc vừa rồi, làm cô nhớ đến hồi còn nhỏ cô nghịch ngợm thường bị phụ thân cô bắt được đánh tét vào mông, nhưng ba vẫn hướng dẫn kỹ thuật để né những đòn đó.
Ông ra tay với cô, để cô tăng cường kỹ thuật của mình. Mộng Lâm sau những lần như vậy thường rất vui khi được thả ra, liền ôm phụ thân cô hôn lên má ông. Cảm giác được thả rất hào hứng là cô quên mất người cô hôn là ai.
Do hành động nhanh hơn cả não lúc vui mừng quá độ, nên cô quên mất việc vừa rồi, không đơn thuần là nụ hôn cám ơn.
Cô đã hôn lên má đàn ông đấy.. Mộng Lâm đột nhiên mặt đỏ phừng phừng, lén lén quay lại nhìn xem phản ứng của Phương Vỹ như thế nào..
Cô nhìn vào tường bóng, phản gương lại hắn, hắn đang cúi đầu chỉnh chỉnh gì đó, liền ngoảnh sang liếc về hướng cô một cái đầy sát khí.
Mộng Lâm ớn lạnh cả người, mặt lúc này trở lại màu âm độ, chứ không đỏ lên nổi. Nhưng phải công nhận bọn họ có thần giao cách cảm với nhau..
À mà không chắc do con chip hoạt động tốt thôi…. hahaaaaa