– –
Điểm đúng giờ đã hẹn, một chiếc xe sang trọng nhà Hồng Gia đã đến trước biệt thự Bạch Gia trân trọng dẫn đường cho xe Bạch Gia tiến về trước.
– —
Mộng Lâm rất hào hứng vì sắp được ăn thêm nhiều món ngon.. Khi xe đến nơi, Hồng Xương đã đứng đợi sẵn ngoài cửa cung kính đón tiếp Bạch Vương cùng Bạch Phương Vỹ tiến vào trong. Căn biệt thự của ông không kém cạnh gì Bạch Gia, còn được trang hoàng lộng lẫy ánh đèn, khác xa sự ảm đạm ở Bạch Gia.
– –
Mộng Lâm hoa cả mắt với nhiều thứ, cô gái rất thông minh. Được Phương Vỹ giáo huấn mấy lần nên cô cũng thu lại sự ngạc nhiên, phủ ngay tí lạnh lùng cao ngạo giống hắn tiến vào trong. Phương Vỹ thấy cô ngoan ngoãn bất giác hắn gật đầu hài lòng.
– —
Cả Bạch Gia tiến vào trong và một tiệc ngoài trời buổi tối. Họ cùng nhau thảo luận rồi đi dạo xung quanh đàm đạo thêm.Tranh thủ cơ hội này, không ai chú ý cô, Mộng Lâm chạy vòng vòng, vừa đi đến một nơi khuất tầm nhìn của vệ sĩ cô liền nghe tiếng gọi hôm trước:
” Đàm Thanh, em có bị làm sao không…?? “
Tiếng hỏi thăm chứa chan sự lo lắng và tràn đầy tình cảm ấm áp. Mộng Lâm thấy cánh tay cô báo màu đỏ biết ngay là người hôm trước. Cô đứng đó không quay lại chỉ hô lên:
” Tôi rất khỏe, đừng lo cho tôi nhé, cám ơn “
– ” Tại sao em lại….. “
Chưa vứt câu thì tín hiệu truyền đến cô có giọng đầy quyền lực và nghiêm nghị truyền đến
” Quay vô nhanh…”
Cô lập tức quên bẳn người kia đang muốn nói thêm gì, cũng không thèm quan tâm chạy một mạch vô, xuất hiện trước tầm nhìn của ai kia..
– —
Mộng Lâm đang cười tươi hướng về phía Phương Vỹ. Đột nhiên cô cau mày, ánh mắt đầy sát khí.
– –
Chuyện gì thế, mà làm Mộng Lâm nhà ta từ đánh yêu lại tràn đầy sát khí như vậy. Thì ra, một cô gái vô cùng diễm lệ, son phấn trang phục đầy gợi cảm tiến tới chào hỏi mời rượu Phương Vỹ. Phương Vỹ cũng nhìn ra nét mặt khó chịu của cô. Nhưng mà đây là Hồng Gia. Người mời rượu hắn là Hồng Phỉ Phỉ cháu gái cưng của Hồng Xương.
– —
Phương Vỹ cười nhếch mép, mặc kệ bên kia có ai đang như con mèo xù lông vì cơn ghen kéo đến. Hắn phải giữ trạng thái trung lập đáp lại lời mời của Hồng Phỉ Phỉ..
Phương Vỹ hiểu ông Hồng Gia này muốn dùng Mĩ nhân kế với hắn. Ông ta mắc sai lầm to như quả bí ngô rồi..
– —
Chưa so sánh về khả năng hay trí tuệ, ngoại hình cũng kém xa. Ánh mặt trời của hắn đúng là có ngoại hình của một yêu tinh rừng xanh mà.
.—
” Bạch thiếu gia nghe danh đã lâu..”
– ” Hồng tiểu thư…mời…”
– —
Cô gái này có vẻ lẳng lơ muốn quyến rũ hắn hay gì.. Cô Hồng Phỉ Phỉ gì đó giả vờ hơi choáng định ngã người chạm vào Phương Vỹ.
Từ xa Mộng Lâm thấy lại điên người lên gấp cô kéo hai tay áo như chuẩn bị quánh nhau định tiến lại thì thấy..
Phương Vỹ bình tĩnh lạnh lùng né qua bên, giả vờ bỏ đi tươi cười về phía Hồng Xương.
Cô gái kia loạng choạng không ngờ hắn phản ứng nhanh như vậy, cô gái sắp ngã người thì được Nhị Vương tươi cười đỡ lấy cô.
Hồng Phỉ Phỉ cúi đầu cám ơn đầy vẻ tức giận và mất cả thể diện bỏ đi. Nhưng cô ta nhìn thấy Mộng Lâm đang đứng phía xa cười khoái chí.
Phỉ Phỉ tức sôi máu lên tiếng lại gần Mộng Lâm quét qua một cái mặt đầy khinh bỉ rồi bỏ đi.Mộng Lâm thu lại nụ cười, ánh mắt cô toát lên vẻ lạnh lùng đáng sợ. Phương Vỹ từ xa nhìn thấy liền đi lại phía cô.
” Em định làm gì…?? “
– ” Rồi anh sẽ biết…”
Nét mặt cô lúc này vô cùng đáng ghét, nhưng cũng đang yêu không kém. Cô ghen với phụ nữ khác vì hắn. Hắn cũng có chút khoái chí trong bụng.
– —
Mộng Lâm nói thầm trong bụng” Dám giở trò với tướng công tương lai của tôi, tôi xem cô có bản lĩnh gì..” Vừa nghĩ Mộng Lâm vừa nhếch mép, khiến Phương Vỹ bất giác phải mĩm cười vỗ vỗ vào đầu cô. Ánh mắt có chút yêu chiều trong đó.
– –
Khi sắp đến giờ nghĩ ngơi, Phương Vỹ lại khó chịu không thấy Mộng Lâm đang đâu.Hắn đi về phòng trước, đột nhiên mở cửa phòng ra thì thấy cô Hồng Phỉ Phỉ giả vờ say xỉn quần áo không chỉnh tề nằm trên giường của hắn..
– —
Phương Vỹ lạnh lùng tiến lại hỏi thăm:
” Hồng tiểu thư, hình như cô nhằm phòng rồi, đây là phòng của tôi… “
– ” À..!! ra là vậy… tôi thật sự xin lỗi… Tôi say quá rồi “
– —
Cô ta cô tình nhàu tới hắn, nhưng phần mềm cảm biến hắn chế tạo ra để làm gì, lúc này nó tự động phát huy né tránh thôi..
– –
Hồng Phỉ Phỉ thấy hắn né tránh, cô ta giở trò đồi bại, Cô ta cũng có một chút kỹ thuật bỏ bùa mê mà. Phương Vỹ nghe được mùi thuốc xung quanh xông thẳng vào khứu giác nhạy cảm của hắn, hắn vội nín thở đánh ngất cô ta bước ngay ra ngoài đóng cửa lại..
Phương Vỹ biết ai kia cũng ở đó, hắn để ai kia thích chơi trò gì thì chơi, để cô hả giận là được.
– —
Mộng Lâm nãy giờ ngoài cửa sổ xem trò vui, thấy Phương Vỹ không dễ bị dụ cô rất hài lòng về vị Tướng Công này.Cô đứng đó đợi nếu họ có hành động gì thì cô sẽ xông vào cho cả hai một trận ra trò.
– —
Giờ thấy cô ta và thuốc kích thích gì đó của cô ta bài ra..
” Gậy ông đập lưng ông, tôi sẽ cho cô biết tay… “
– —-
Xong việc Mộng Lâm đi tìm Phương Vỹ, thấy hắn đang đứng hóng gió một mình. Cô tiến lại nắm lấy cánh tay hắn kéo đi..
” Gió lạnh lắm lắm, nhanh về phòng ngủ kẻo cảm lạnh…”
Vừa nói vừa kéo hắn về. Phương Vỹ không phản kháng, đi theo cô, hắn vốn dĩ đứng đó đợi cô tới mà..
– —
Về đến phòng hắn ngồi xuống vỗ vỗ kế bên ra hiệu cho cô. Mộng Lâm tươi cười đi đến..
” Đã làm gì rồi..”
– ” Anh biết tôi bên ngoài mà…”
– ” Đừng nhiều lời.. em nói nhanh…”
– ” Tôi cho cô ta hít hết đống thuốc rồi đem qua phòng Nhị Vương rồi…”
– —
Phương Vỹ nghe xong cười ha hả, tay vuốt vuốt tóc cô. Hắn thấy cô tiểu yêu nghịch ngợm này của hắn ngày càng đáng yêu cô cùng.
– ” Nếu em không xử thì tôi đã trực tiếp ném cô ả đó ra cửa sổ…”
– ” Ai cho anh ném, anh chỉ có thể ôm tôi lên ném thôi, Tôi không thích anh chạm vào phụ nữ khác, cả nhìn cũng không được…”
Lời nói của Mộng Lâm tràn đầy lửa giận và ra lệnh với hắn..
– —
Bất giác hắn mĩm cười nhìn cô.. Dùng tay kéo cô lại hôn lên môi một cách nhẹ nhàng, hắn ôm lấy cô và vuốt vuốt tóc…
” Anh có biết khi anh cười, tôi bị nghẹt thở không..”
– ” Vậy bây giờ cần gọi bác sĩ cho em không..”
– ” Không cần, bác sĩ đã ở ngay đây rồi…”