– ” Ý con….”
– ” Đúng vậy, cô ấy thấy cô gái kia trong phòng con…”
Phương Vỹ vừa đi từ xa tới, vừa cất giọng trầm trầm nhưng không che được có sự tức giận bên trong đó.
– –
Mọi người nghe thấy đều cúi mặt. Nhất Vương đứng dậy nhìn về Bạch Lão Đại một cái, nhận được ánh mắt đồng ý của ông ta hắn liền đi ra ngoài chuẩn bị lực lượng và vũ khí bố trí mọi thứ để đi tìm Mộng Lâm.
– –
” Lần này chúng ta đi đến hang ổ của bọn sát thủ, một lần dẹp cho sạch bọn chúng con thấy sao..”
Thật ra Bạch Vương nói vậy chỉ để dò xét xem con trai ông có bị tình cảm với một cô gái mà mất đi khả năng phán đoán không.
Phương Vỹ ngay lập tức cất giọng khẳng định:
– ” Không..!! Mặc dù chúng tấn công con, nhưng đây chưa phải lúc, con chỉ cần đem người cần đem về, còn việc đó thì chúng ta suy tính kỹ hơn, ba cũng biết người đứng sau bọn sát thủ đó cũng chính là Hắc Gia mà.. Hiện tại chúng ta nếu đụng độ sẽ có tổn thất. Con muốn đã khơi màu thì phải nắm phần thắng tuyệt đối, đợi thiết bị mới của con hoàn thành chúng ta sẽ dẹp sạch họ…”
– ” Được con trai… tất cả do con quyết, đều ta sợ là con sẽ vì người phụ nữ đó mà…”
” Ba..!!! Cô ấy bên con có lợi, cô ấy hoàn toàn vô hại với con, điều này không ai hiểu rõ bằng con, ba yên tâm…”
Bạch Lão đại biết thằng con trai mình không hành động hồ đồ. Ông ta rất yên tâm. Lần này hắn đơn giản chỉ muốn dằn mặt bọn sát thủ một phen thôi.
– —
Phía còn lại: Mộng Lâm đến nơi mẫu thân cô sống từ nhỏ đến lớn không khỏi hưng phấn.Tuy chỗ này còn ảm đạm lạnh lùng hơn cả Bạch Gia.Ở đây còn có mùi sát khí nực nồng.Cô chẳng biết ai trong giới sát thủ, một số người trong hội thấy cô không khỏi kinh ngạc.
” Cô ta làm sao về được, thật bản lĩnh, về từ Bạch Gia mà không mất một sợi tóc nào..”
Đàm Dung nghe mọi người bàn tán, đột nhiên nhìn thấy Mộng Lâm. Cô giật mình có chút bất an lui về sau mấy bước. Tay đang cầm trà đã pha cho Đàm Vũ hơn run run:
” Đàm Thanh…!!! Cô.. sao cô về được đây, Vũ..!!! chúc mừng anh đã đưa được cô ấy về…”
– ” Um…..!!! “
Đàm Vũ sau khi nghe chỉ lạnh nhạt trả lời một tiếng thôi. Mộng Lâm thì đứng ngơ ngác nhìn cô ta, quét qua cô ta một lần rồi thầm đánh giá:
” Vị tiểu thư này đóng kịch hay thật, bên ngoài thấy vẻ vô cùng yếu đuối, ủy mị, nhưng bên trong là một con rắn độc đang ẩn mình.. Cô ta hoàn toàn không có ý tốt với mình, cần phải đề phòng…”
….
Nhìn thấy Đàm Thanh không nói gì cứ nhìn mình chầm chầm Đàm Dung không khỏi có chút khó chịu và hơi lo lắng. Cô sợ cô ấy biết được việc cái mặt nạ là do chính cô giở trò..
– —
” Đàm Thanh cô sao thế, thần sắc cô không được tốt tí nào..”
– ” À tôi không sao, tôi hơi mệt thôi… những việc khác nói sau đi, tôi muốn về phòng mình…”
– —
Đàm Vũ nghe thế nét mặt có chút nhẹ nhàng hướng về Đàm Thanh…
” Tiểu Thanh, anh đưa em về phòng..”
– ” Được..”
Hai người họ đi qua Đàm Dung, xem cô như người vô hình. Khiến tim cô như có vết kim đâm vào, đau nhói từng cơn.
” Tại sao… Tại sao cô ta về đây được..”
Cô nắm hai tay thật chặt lại nhìn về phía bọn họ đầy sát khí.
– —
” Đàm Thanh về rồi ư…”
Âm Thanh trầm trầm có vẻ lạnh lùng đáng sợ vang lên trong một không gian tối.
– ” Dạ vâng, Đàm Vũ đã đưa cô ấy về ạ…”
– ” Kỳ lạ..!!! Sao Bạch Gia dễ dàng tha cho sát thủ đã đến đó ám sát, cô ta có biểu hiện gì không… từ từ theo dõi biểu hiện của cô ta, rồi báo cáo lại cho ta, chuyện này không đơn giản lắm…”
– ” Dạ..!!! Thuộc hạ biết rồi….!!! “
– —
Mộng Lâm thức dậy, nằm một góc vẫn cảm thấy trong lòng trống trải, buồn chán vô cùng.Cảnh hôm trước lại hiện về, làm cô khó chịu muốn đánh người. Mộng Lâm nhìn vào cổ tay của cô rồi khởi động hệ thống trên đó. Bỗng một chuỗi tin nhắn gửi đến từ Phương Vỹ..
” Cái tên bá đạo này…Còn dám đòi lóc da thịt mình, đáng ghét….”
Cô trả lời lại tin nhắn không chút phân vân:
“Tôi sẽ không về xem anh bắt được tôi không. Anh dám ôm cô gái khác, tôi mắc gì không đi theo đàn ông lạ được… hứ…”
– —
Vừa nói xong cô lại tắt tín hiệu để hắn không thể quét kịp cô đang đâu. Nhưng trò mèo như thế này sao qua được mắt của Phương Vỹ nhà ta..
– —
Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài:
” Đàm Thanh… chúng ta ra ngoài đi dạo phố nhé, anh thấy em cứ mãi buồn bực…”
Một tiếng trầm ấm tràn đầy yêu thương vọng ra từ bên ngoài cửa. Cô nhíu mày tiến về phía cửa.
” Anh đứng ngoài đây lâu chưa, anh tính nghe lén tôi nói chuyện sao..”
– ” Không..!! Anh vừa đến, chỉ muốn cùng em đi dạo thôi…”
– —
Mộng Lâm nhìn Đàm Vũ. Ánh mắt hắn vô cùng chân thành làm cô bất giác gật đầu.
” Chúng ta đi thôi…”
– —
Từ xa vọng lên một tiếng nói. Đó là Đàm Dung:
” Hai người đi đâu thế, tôi có thể…”
– —
Vừa nghe xong thì Đàm Vũ định nói gì đó nhưng bị Mộng Lâm nhanh miệng nói trước:
” Được thôi, đông người thêm phần náo nhiệt…”Đàm Dung nhìn Đàm Vũ không thấy hắn có phản ứng gì cũng tiến lên cùng họ đi dạo phố.