[Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Chương 27: Chung cư số 06 5



Trình Đình Vũ nhìn chăm chú chai Coca trước mặt.

Cho dù không thể nhìn ra thông tin giám định, cô cũng khó có thể cự tuyệt lựa chọn này.

—— rốt cuộc đây chính là Coca nha.

Sau khi xuyên qua, đây vẫn là lần đầu tiên Trình Đình Vũ có cơ hội uống đồ uống có ga.

Trình Đình Vũ tiến lên hai bước, cầm chai Coca lạnh, ngửa đầu tu một hơi cạn sạch.

Chất lỏng mát lạnh theo yết hầu đi vào dạ dày, khiến đại não cũng khôi phục bình tĩnh, Trình Đình Vũ nhìn hình ảnh phản chiếu trên kính, phát hiện giá trị sinh mệnh, giá trị thể lực cùng với giá trị tinh thần đều tăng lên một chút.

Trạng thái có điều thuyên giảm, Trình Đình Vũ không lãng phí thời gian, nhanh chóng đi vòng quanh phòng 501, loại trừ việc hai căn hộ được trang trí theo phong cách giống nhau, đồ đạc trong hai ngôi nhà không có gì mới,

Đồ vật trong cả hai phòng cũng không phải đồ dùng mới, cho dù thói quen của chủ nhân có chỗ tương tự nhau, cũng không có khả năng biến đổi mọi dấu vết thành giống nhau.

Hơn nữa cửa sổ căn phòng cũng có chỗ khác, cửa sổ mặc dù không phá được, nhưng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có thể thấy độ cao so với mặt đất đã thay đổi.

Trình Đình Vũ trầm tư một lát, tự lẩm bẩm: “Cảnh trong mơ……”

Cô chỉ dừng lại trong phòng 501 nửa phút, Trình Đình Vũ nhớ lời nhắc nhở của Vệ Tư Quỹ, không tiếp tục thăm dò, xem qua vài lần thì chuẩn bị rời đi.

Tuy nhiên, ngay khi bàn tay giữ trên khóa cửa bằng tay phải, nhịp tim của Trình Đình Vũ trong phút chốc đột nhiên nhanh hơn, nhanh đến mức cô thậm chí cảm thấy nội tạng trong lồng ngực đau đớn vì bị ép chặt.

Cô mở cửa lao ra ngoài, nhưng cảm giác ngột ngạt ùa đến mà không báo trước, rồi cúi đầu xuống như thể nhận ra điều gì đó.

“Tí tách.”

Một móng vuốt màu đen nghiền nát xương cổ mà nó vừa giữ được, khiến dòng máu đỏ tươi bắn ra, nhỏ giọt xuống cầu thang tối tăm.

*

“Khụ, khụ khụ.”

Bên trong phòng 606 chung cư số 06, Trình Đình Vũ che lại giọng nói, từ trên giường ngồi dậy, không ngừng mà ho khan.

Mặc dù cô đã thoát khỏi phó bản, nhưng cảm giác cận kề cái chết vừa rồi rất chân thực, ngay cả cảm giác đau đớn khi bị bóp cổ vẫn còn sót lại một chút trên cổ cô.

Trình Đình Vũ bình tĩnh lại một chút, trong đầu xem lại trải nghiệm của mình trong ngục tối, bây giờ cô đã chắc chắn rằng cô không chỉ nhìn thấy quái vật khi đi xuống cầu thang, mà còn sẽ bị quái vật tấn công nếu như ở lại một nơi nào đó quá lâu khi lên cầu thang.

Hơn nữa quỹ đạo hành động của những con quái vật này chẳng những khó khống chế, độ nhanh nhẹn cực cao, lực công kích mạnh, có đặc tính một khi gặp phải người chơi liền giết chết không tha, xem tình huống hai lần giao thủ ngắn ngủi, cơ hồ không có phương thức khác để khắc chế chúng.

Tuy rằng nghỉ ngơi không được tốt, Trình Đình Vũ cũng không định tiếp tục ngủ, mắt nhìn thời gian trên di động, vừa lúc là 14 giờ 30 —— cô thành công ngủ qua cả bữa trưa.

Mượn hình phản chiếu trong gương, Trình Đình Vũ có thể nhìn thấy rõ trạng thái của bản thân, sau khi chợp mắt, thể lực của cô đã hồi phục, nhưng giá trị tinh thần lại trực tiếp giảm xuống “109/125”.

Trình Đình Vũ cảm thấy, giá trị tinh thần một lần lại một lần lại một lần được phó bản rèn luyện mà tăng lên, nếu không mười sáu điểm giá trị tinh thần vừa mất đi kia sẽ khiến cơn điên cuồng vẫy vẫy tay chờ đón cô.

Tham Khảo Thêm:  Chương 21: Em đừng buồn nôn như vậy

Chung cư số 06 có phòng y tế, Trình Đình Vũ tính toán đi hỏi nhân viên chung cư liệu có phương pháp nào có thể trợ giúp người chơi ổn định tinh thần hay không.

《 Nội quy cư trú 》có nói, phòng y tế ở tầng hai, cùng tầng với nhà ăn, chỉ là vị trí tương đối hẻo lánh.

Trình Đình Vũ vốn dĩ cảm thấy nhà ăn đã không tương đối vắng vẻ, nhưng so với phòng y tế, nhà ăn sáng nay chắc chắn có thể coi là đông đúc nhất.

Mặc kệ là trước hay sau khi xuyên qua, màu sắc chủ đạo của phòng y tế tựa hồ vĩnh viễn là màu trắng, bên trong căn phòng trong trẻo và lạnh lẽo, không có bệnh nhân, chỉ có một bác sĩ khí chất hòa nhã đang ngồi trực, bố cục tổng thể tương đối đơn giản, đằng sau lưng bác sĩ là tủ đựng đồ, cửa bên trái ngăn tủ chất đầy các loại chai lọ vại bình, Trình Đình Vũ dùng mật đồng thấy được ở bên trong không chỉ có thuốc cảm hiệu “tuốc nơ vít”, còn có thuốc ho với thuốc hạ sốt.

—— làm một công ty bảo hiểm, nghiệp vụ của “tuốc nơ vít” thật sự khai triển quá mức đa dạng rồi.

Trong căn phòng trắng như tuyết có một tấm bình phong, khi Trình Đình Vũ bước vào, tấm bình phong còn chưa đóng lại, để lộ ra khu phòng bệnh trống trải phía sau.

Bác sĩ trực ra hiệu cho Trình Đình Vũ ngồi xuống sau bàn, sau đó quan sát một lúc rồi nói: “Tình trạng của cô có vẻ khá tốt.”

Trình Đình Vũ nghiêm trang: “Nhìn qua thì như vậy —— tối hôm qua vào phó bản, trưa nay vừa mới ngủ bù một lát, tôi lại vào thêm một lần.”

Bác sĩ trực ban rất có hứng thú mà nhìn hai mắt người đối diện: “Thông thường, người mới vào phó bản sẽ mất ngủ một thời gian, còn có thể ngủ là một chuyện tốt.” Nói rồi, cô ấy lấy ra một tờ giấy trắc nghiệm, để Trình Đình Vũ làm trong ít nhất ba phút.

“Nếu như người chơi có trạng thái rối loạn, cũng sẽ mất khả năng khống chế năng lực, cô làm kiểm tra một chút, xem tình hình ra sao.”

Ba phút sau, bác sĩ lấy lại giấy trắc nghiệm, gật gật đầu: “Mức độ rò rỉ năng lực thấp, không đáp ứng tiêu chuẩn điều trị, nếu cô cảm thấy không thoải mái, tôi có thể kê một ít thuốc an thần.”

Trình Đình Vũ đồng ý với gợi ý của bác sĩ.

Mặc dù cô không cảm thấy mình đã đến giai đoạn cần uống thuốc, nhưng cô thực sự có chút tò mò không biết phòng y tế sẽ kê đơn gì cho những người chơi ít nghiêm trọng hơn.

[Thuốc khôi phục tinh thần của phòng y tế: Thành phần chính gồm tinh bột cùng đường glucose, với loại hình người chơi không phải “mật đồng” mà nói, rất có tác dụng an thần. ]

Trình Đình Vũ: “……”

Mắt phải của ta thật sự đã chứng kiến quá nhiều.

Cầm lấy lọ thuốc an thần không hữu ích lắm, Trình Đình Vũ tạm biệt bác sĩ, vừa ra khỏi cửa, bỗng nhiên dừng bước chân, quay lại.

Con ngươi Trình Đình Vũ màu sắc tối tăm dị thường, nụ cười ôn hòa trên gương mặt có vẻ xa cách như có như không: “Tôi hơi tò mò, nếu có người đạt tới tiêu chuẩn trị liệu, vậy phòng y tế sẽ tiến hành phương thức xử lý như thế nào?”

Bác sĩ mặc áo blouse trắng tạm dừng một chút, sau đó lại thả lỏng mà tựa lưng vào ghế, trả lời: “Nếu xuất hiện tình huống bất thường, chúng tôi sẽ ghi nhớ tư liệu của bệnh nhân, cũng duy trì theo dõi các triệu chứng, cho đến khi triệu chứng được giải quyết hoàn toàn, hoặc là đến khi thời gian cư trú kết thúc.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 151

Trình Đình Vũ nghe vậy, ánh mắt dừng một chút trên người bác sĩ, chợt cười nói: “Thì ra là như vậy.”

*

Nếu đã xuống tầng hai, Trình Đình Vũ mang theo suy nghĩ “tới cũng tới rồi”, thuận đường đi vào nhà ăn một chuyến.

Chung cư số 06 tuy rằng mức độ nguy hiểm cho tính mạng cao hơn khu hoang vu, nhưng đãi ngộ trên phương diện ẩm thực không tồi, mỗi ngày có cung cấp trà chiều miễn phí.

Trình Đình Vũ đi đến, nhìn biển báo treo trước cửa, “Mỗi cư dân có thể cầm thẻ phòng đi nhận một phần bánh kem chanh, hoặc là một phần Brownie”.

2 giờ 50 phút chiều, trong nhà ăn sơ sơ có bảy tám người, trong đó bao gồm Vệ Tư Quỹ, cô ấy cũng giống như hôm qua, một mình ngồi ở trong góc uống cà phê.

Trình Đình Vũ cầm bánh kem chanh đi qua, chào hỏi: “Lại gặp mặt rồi.”

Vệ Tư Quỹ hai mắt nhìn cô, giọng nói khi mở miệng vẫn khàn khàn như cũ: “Ngày hôm qua có vẻ cô nghỉ ngơi không tốt lắm.”

Trình Đình Vũ thừa nhận: “Tiến vào phó bản lúc ngủ.” Lại hiếu kỳ nói, “Uống cà phê đen có thể giảm mệt mỏi sao?”

Vệ Tư Quỹ lắc lắc đầu: “Uống cà phê…… Chỉ là thói quen, còn tình trạng này, chỉ có rời khỏi đây, mới có thể giảm bớt.”

—— có lẽ là vì cổ họng không thoải mái, cô ấy nói được vài câu lại dừng mấy lần.

Trình Đình Vũ cầm thìa ăn bánh trong tay, muốn nói lại thôi.

Vệ Tư Thịnh: “Có vấn đề gì sao?”

Trình Đình Vũ cười: “Cũng không tính là vấn đề.” Sau đó thoáng nghiêm mặt nói, “Tôi nghe nói nghe nói cà phê đen không tốt cho cổ họng.”

—— Cái này, kỳ thật cô cũng không quá rõ, chỉ là trước khi xuyên qua từng nghe một người bạn học khoa thanh nhạc hình như nói vậy.

“……”

Vệ Tư Thịnh im lặng, một lát sau nói: “Cô cũng là, cư dân đến từ nội thành?”

Trình Đình Vũ lắc đầu: “Mới từ khu hoang vu lại đây chưa được một tháng.”

Nói đến chỗ này, Trình Đình Vũ trong lòng bỗng nhiên có chút vi diệu,

Vệ Tư Thịnh không nói nữa.

Hiểu biết của cô với khu hoang vu rất có hạn, không tiện đánh giá, nhưng mà Vệ Tư Thịnh cảm thấy, trên người Trình Đình Vũ mang theo cảm giác cô lớn lên ở khu vực ổn định yên bình.

Trong số các hoạt động ít ỏi ở chung cư số 06, buổi trà chiều hiển nhiên là một hoạt động tập thể rất được các cư dân hoan nghênh, sau khi Trình Đình Vũ tiến vào, lục tục lại có một ít người vào nhà ăn, trong đó còn có nhân viên chung cư tới nghỉ giải lao.

Trình Đình Vũ nghiêm túc nhấm nháp bánh kem nhỏ, tay nghề của đầu bếp bánh ngọt trong chung cư tốt ngoài sức tưởng tượng, trong lúc cô đã nhấm nháp được 1/3 chiếc bánh kem chanh, Thẩm Tinh Lưu vừa gặp mặt buổi sáng nay từ cửa đi đến.

Anh ta nhìn thấy Trình Đình Vũ, đầu tiên là ngẩn ra một chút, sau đó thân thiết bưng khay đồ ăn tới.

Thẩm Tinh Lưu chào hỏi hai người ở bàn, sau đó mới quay sang Trình Đình Vũ nói: “Buổi chiều hôm qua không nhìn thấy cô.”

Trình Đình Vũ khẽ cười một chút: “Chẳng lẽ anh mỗi ngày đều phải tới ăn bánh kem sao?”

Thẩm Tinh Lưu trả lời: “Tôi thường xuyên tới, cô Vệ cũng thế.” Cười cười, “Rốt cuộc hoạt động giải trí ở chung cư thật sự không nhiều lắm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 242: Đại lão cuối cùng

Trình Đình Vũ: “Là nhân viên của Tuốc nơ vít, anh không thể rời khỏi chung cư sao?”

Thẩm Tinh Lưu: “Cứ hết ba mươi ngày, là tôi có thể xin ra ngoài nghỉ phép.”

Đĩa brownie trên bàn được phủ một lớp đường trắng tuyết, bên trên còn điểm xuyết một viên chocolate hạnh nhân, thoạt nhìn so với chanh bánh kem ngọt ngấy hơn nhiều, độ ngọt của món bánh này hiển nhiên cũng có chút vượt quá khả năng tiếp thu của Thẩm Tinh Lưu với đồ ngọt, anh mỗi khi ăn một ngụm bánh kem, phải dừng lại uống một ngụm hồng trà.

Nhà ăn cũng không giới hạn âm lượng trò chuyện, nhưng mà cư dân trong chung cư đều không hẹn mà cùng mà lựa chọn thấp giọng nói chuyện, khiến cho không gian tuy là đầy ắp người, lại vô cùng thiếu sức sống.

Tiếng người nhỏ nhẹ khẽ khàng, trong không khí lại như có những làn khói mờ mịt hư không, như là nổi lơ lửng từng con côn trùng không thể nhìn thấy.

Trình Đình Vũ vẫn duy trì tiết tấu hô hấp ban đầu, để bản thân thư giãn.

Mặc dù chưa mất khống chế mà lâm vào điên cuồng, nhưng bởi vì phó bản làm giảm giá trị tinh thần, xác thực sự thật đã bắt đầu ảnh hưởng đến Trình Đình Vũ.

Cô nghe người khác nói chuyện, bên tai thậm chí sẽ vang lên những âm thanh ma quái tựa tiếng côn trùng vẫy cánh.

Thẩm Tinh Lưu đặt thìa con xuống, đôi tay giao nhau, chống ở dưới cằm, chậm rì rì nói: “Kỳ thật thường xuyên ra ngoài đi lại một chút cũng khá tốt, có thể giết thời gian.”

Ánh mắt Trình Đình Vũ lướt qua người ngồi cùng bàn, nhìn chung quanh toàn bộ đại sảnh, cũng cười nói: “Cũng thuận tiện làm quen với đường đi trong chung cư.”

Khi hai người nhẹ giọng nói chuyện với nhau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộc cộc thanh thúy.

Âm thanh kia bắt đầu hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, tiếng trò chuyện trong nhà ăn cũng vì vậy mà dừng lại.

Ba người trẻ tuổi ăn mặc lịch sự, nơ kim cài áo đầy đủ xuất hiện ở cửa nhà ăn.

Sau khi nhìn thấy những người này, trong nháy mắt đầu Trình Đình Vũ liền hiện lên một ý nghĩ—— chung cư lại có cư dân mới.

Thẩm Tinh Lưu nghĩ nghĩ, thò qua nói nhỏ: “Kia giống như là người của ‘bang hội đầu đường‘.”

*bản gốc: 街头帮, qt: đầu đường bang, hán việt: nhai đầu bang, tạm dịch bang hội đầu đường.

—— Duy trì uan hệ cá nhân tốt là một nửa KPI, thân là nhân viên nghiệp vụ bảo hiểm, anh rất vui lòng giao lưu với khách hàng tiềm năng một ít tin tức hàng ngày không quá quan trọng, coi như một món quà đi kèm.

Trình Đình Vũ đúng trọng tâm đánh giá: “Nghe qua tựa hồ như tổ chức đi thu phí bảo hộ của người dân lành.”

Thẩm Tinh Lưu lại giải thích thêm cho ma mới vào thành: “‘Bang hội đầu đường ‘ là tạp chí.”

Trình Đình Vũ gật gật đầu.

Nếu nói “bang hội đầu đường” bán tạp chí, nếu không phát triển thêm nghiệp vụ chi nhánh, cảm giác thực có lỗi với cái tên của nó.

Thẩm Tinh Lưu: “Bản chất của con người là tìm kiếm thoải mái trong phấn khích và tìm phấn khích trong thoải mái, đó cũng là nguồn thu nhập cho nhiều dự án của công ty chúng tôi..

“Cuộc sống của cư dân trong nội thành thành phố ổn định hơn nhiều so với bên ngoài, điều này cũng khiến một số người ở nội thành dần quên đi sự khủng khiếp của thế giới ngoài kia, thay vào đó, họ bắt đầu chủ động theo đuổi nguy hiểm, tìm kiếm kích thích.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.