Việc mua đồ tết chủ yếu sẽ do Hoắc Chi Tiêu làm chủ. An Du ôm chiếc áo choàng lông chồn, suýt chút nữa không theo kịp anh rể.
Đông người tới nỗi, cậu không nhìn thấy được Hoắc Chi Tiêu, trong lòng chợt lo lắng, liền hét lên: “Anh rể!” Lính cảnh vệ theo sau cậu đồng loạt chạy về phía trước, cứ thế chen chúc mở đường cho cậu. Hoắc Chi Tiêu dừng bước, đợi An Du đến gần, nhận lấy chiếc áo trong tay cậu.
“Anh rể.” An Du chạy toát mồ hôi, kéo ống tay áo Hoắc Chi Tiêu: “Sao mua nhiều thế ạ?” Lính cảnh vệ ở sau lưng bọn họ, người nào người nấy đều tay xách nách mang. “Người trong nhà đông lắm.” Hoắc Chi Tiêu vừa nói, lại chọn thêm một chiếc áo khoác dài, ra hiệu chủ tiệm gói lại. Chủ tiệm thấp thỏm, nói: “Thưa Gia, ngài cần gì cứ nói thẳng một tiếng, chúng tôi sẽ đưa đến Phủ soái cho ngài.” “Vậy thì nhờ ông.” Hoắc Chi Tiêu gật đầu, nắm tay An Du ra về.
Đồ mua được chất thành một xe, Lính cảnh vệ còn lái thêm một xe nữa, mới chở bọn họ về đến Phủ soái được. Hoắc Chi Tiêu đưa An Du về nhà, rồi lại đi ra ngoài, nói là có việc, nhưng thực ra là tới An gia.
Người An gia không thể ngờ Cô gia sẽ tới, bà vú già đứng trước cửa sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, sai khiến người hầu bên cạnh: “Đi… đi tìm Lão tổ tiên mau, không đúng! Sai người đi theo Cô gia trước đã!” Việc mà Hoắc Chi Tiêu muốn làm, thì không ai có thể ngăn cản, bà vú chỉ mong trước khi Lão tổ tiên biết chuyện này, đầu tiên phải làm rõ mục đích mà Cô gia quay lại An gia.
Hoắc Chi Tiêu mở cửa phòng của An Hân. Người An gia nhốt An Hân lên cơn điên trong khuê phòng nơi trước khi cô được gả đi, còn buộc tay chân cô bằng dây vải, tránh để cô tự hủy hoại chính mình. Cơn gió lạnh buốt thổi vào từ cửa phòng hé mở, tấm rèm giường màu trắng đung đưa trong gió, cổ tay An Hân buông thõng bên giường, ngoài vết hằn bị buộc chặt của dây vải ra, thì còn có dấu tay xanh xanh tím tím.
Hoắc Chi Tiêu bước đến bên giường, cúi đầu quan sát người phụ nữ mình đã từng kết hôn. An Hân cũng ngước đầu, nhìn Hoắc Chi Tiêu đầy thù hận.
“A Du đâu?” Cô như giọt nước không bao giờ thấm, lại giống như đã rất lâu rồi không nói chuyện, nên trong giọng nói có chút khàn không lưu loát. Hoắc Chi Tiêu không trả lời.
“Bao giờ anh đưa nó lên?” An Hân quằn quại ngẩng đầu, mái tóc rã rời như cỏ khô, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt, “Các người đã vụng trộm với nhau rồi, mà còn không thành hôn sao!… Lẽ nào, anh đang chờ tôi chết?”
Hoắc Chi Tiêu vẫn không lên tiếng.
An Hân ngã trở về giường, hai tay gầy gò nhúc nhích trong phạm vi bị giới hạn: “Hoắc Chi Tiêu, tôi đã thành ra thế này, anh hài lòng chưa?”
“Hài lòng?” Người đàn ông nhẹ nhàng cười lạnh: “An Hân, cô không nên hỏi tôi câu này, cô phải hỏi cái người mà cô hại chết kia kìa.”
An Hân cứng người: “Tôi không biết, tôi không biết gì hết!”
“A hoàn của hồi môn của cô là loại người gì, cô không biết sao?” Hoắc Chi Tiêu cười mỉa, không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào, “An Tiếu chết rồi.”
Khắp người An Hân tê liệt. Lúc đó An Tiếu chỉ bị đánh què chân thôi mà, sao có thể chết được?
Trừ khi… cô ta đã nói hết mọi chuyện, Hoắc Chi Tiêu đã biết chuyện mà a hoàn làm cũng có dính dáng tới cô. Biết cô có lỗi với Hoắc gia, có lỗi với người đã chết ở vùng biên.
“Lão thái thái nhà các người xem An Tiếu như món đồ chơi trèo lên giường, thế còn cô thì sao?” Tay Hoắc Chi Tiêu sờ sờ báng súng, bụng ngón tay dịu dàng mân mê cái khuy gài bằng da, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của An Hân thì lại lạnh như tiền: “Ba năm trước không viết đơn ly dị, là sơ suất của tôi, để cho cô nghĩ rằng mình có thể giở lại trò cũ.” Toàn thân An Hân nổi lên cảm giác ớn lạnh, dồn sức nép vào góc giường, lôi kéo rèm giường một cách vô ích, hòng ngăn trở tầm mắt của Hoắc Chi Tiêu: “Anh đã hòa ly với tôi rồi, anh còn muốn gì nữa!” “Hòa ly?” Khóe miệng Hoắc Chi Tiêu lại mím chặt, “Đợi đến khi A Du gả cho tôi, cô sẽ nhận được một đơn ly dị.” “…An Hân, cho dù tôi không cần mạng của cô, thì cũng còn vô số người ngoài kia muốn lấy được cái mạng của cô.”
Hoắc Chi Tiêu nói xong, dứt khoát quay người rời khỏi khuê phòng của An Hân. Một lát sau, trong cơn gió tuyết vang vọng tiếng kêu gào rát cả cổ của người phụ nữ, còn có tiếng lẩm bẩm kinh hoàng: “Đừng tới đây… Tôi là Đại thiếu phu nhân của Hoắc gia, mấy người đã chết rồi thì sao… không được tới đây!”
“Mùng bảy.” Sau khi Hoắc Chi Tiêu rời khỏi An gia, bỗng nói với Lính cảnh vệ ở bên cạnh: “Ngày kết hôn đổi thành mùng bảy.” “Gia?” Lính cảnh vệ sửng sốt, “Nhưng thiệp cưới sắp viết xong rồi.”
“Đổi.” “Còn An tiểu thiếu gia…” “Không cần nói.”
Tay Hoắc Chi Tiêu đặt trên cửa xe chợt khựng lại, chuyển sang đi về phía một hướng khác, cầm lấy dây cương trong tay Lính cảnh vệ, xoay người lên ngựa, tiếp đó quay đầu nhìn lại An gia trên lưng ngựa: “Vận mệnh của An gia đã hết.”
Khi những bông tuyết lả tả rơi, là lúc An lão tổ tiên xông vào khuê phòng của An Hân. Chỉ thấy người phụ nữ hốc hác đã cởi ra dây trói ở tay chân, bò xuống giường, đang dùng một cây kim thêu màu bạc đâm vào cổ mình.
“Đại tiểu thư!” Các bà vú thấy thế liền xông lên, đè tay chân cô lại, hợp toàn lực, cuối cùng cũng dằn được An Hân.
Ánh mắt An Hân tan rã, nhìn chằm chằm vào An lão tổ tiên, nhưng lại giống như đang trợn trừng mắt nhìn vào hư không đằng sau lưng của Lão tổ tiên: “Bọn họ tới rồi, bọn họ đã tới hết rồi…” An lão thái thái rùng mình, lạnh lùng mắng: “Còn không bịt miệng nó lại!” Bà vú vội vàng vươn tay bịt miệng An Hân, sau đó bị cắn cho gào thét thành tiếng. “Lão tổ tiên, bọn họ tới rồi, hahaha, chúng ta đều phải chết… đều phải chết!” Trên mặt An Hân lộ ra nụ cười kỳ dị, điên điên khùng khùng nằm liệt dưới đất, tay chân co giật, không lâu sau đã hôn mê ngất xỉu.
An lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, đỡ tay bà vú già, run giọng hỏi: “Cô gia… Cô gia đã nói gì với nó!” “Cô gia không nán lại trong phòng quá lâu, nói được hai câu thì đã đi rồi, không ai dám nghe ạ.” Bà vú đầu đầy mồ hôi đưa An Hân trở về giường, “Thưa lão tổ tiên, vậy…” “An Hân đã không thể trông chờ được nữa.” An lão tổ tiên siết chặt khăn trong tay, chán ghét lườm người phụ nữ không ra hình ra dạng đang co ro trên giường, hoàn toàn quên mất mình đã từng có bao nhiêu coi trọng với đứa con của vợ cả này, “Chỉ có thể trông chờ vào An Tiếu…”
“Thế còn chuyện Tiểu thiếu gia khó sinh…” “Đương nhiên là phải nói!” An lão thái thái đầy mặt cừu hận, “Chẳng những ta nói, mà còn phải nói ngay lúc bọn họ thành hôn! Cô gia sẽ nâng nó thành vợ kế vào mùng tám, trong tiệc cưới đó ta sẽ nói cho tất cả mọi người nghe.” “Ta phải để mọi người ở khắp nơi đều biết, Phủ soái đã cưới một thứ rác rưởi mãi mãi không bao giờ to bụng!”
Cũng chỉ có cách này, thì An Tiếu mới có thể trèo được lên giường của Hoắc Chi Tiêu, An gia mới có hy vọng tiếp tục bám lấy Phủ soái.
“Phú quý của An gia không thể cắt đứt.” An lão thái thái xoay người đi ra khỏi khuê phòng của An Hân, nhìn tuyết bay trên trời, như nhìn thấy được cái bụng bự của An Tiếu sau này, cảnh tượng cô nở mày nở mặt quay về An gia, ngay cả giọng điệu đều tràn đầy tự tin: “Phái vài người trông coi Đại tiểu thư, đừng để nó gây thêm chuyện, khi không lại làm xấu mặt trong nhà.” An Hân nằm trên giường đã tỉnh từ lâu. Hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mắt của cô. An Hân không ngờ, An lão thái thái đối xử với con của vợ cả lại nhẫn tâm như vậy.
Cũng phải, trong mắt của An lão thái thái, giàu sang mới là thứ quan trọng nhất, đến nỗi người trèo lên giường của Hoắc Chi Tiêu là ai…cũng không quan trọng, quan trọng là cái bụng. Bụng ai to, thì An lão thái thái sẽ thương người đó như con ruột.
Cho nên An Du đã bị bỏ rơi, cô cũng vậy. cô thế mà lại rơi vào kết cục giống như cái đứa tạp chủng của vợ lẽ sinh ra, thật đúng là hoang đường! Không, cũng không đúng, thứ tạp chủng đó ít nhiều gì cũng có Phủ soái nâng đỡ.
An Hân mở đôi mắt đỏ ngầu, tay bị dây vải trói từ từ di chuyển đến cạnh giường—— cô đã giấu cây kéo ở trong đó. Cô không muốn chết.
Nhưng cô càng không muốn nhìn thấy An Du thay thế vị trí của cô một cách triệt để được. Nếu cậu chết vào ngày thành hôn, vậy thì vị trí vợ kế của An Du sẽ mãi mãi đừng hòng yên ổn!
Nghĩ đến đây, An Hân nắm chặt cây kéo.
Khi Hoắc Chi Tiêu quay về Phủ soái, trời đã sập tối. Người đàn ông ngẩng đầu, ánh sáng vàng mờ nhạt chiếu ra từ trong phòng ngủ nằm ở lầu hai, bóng dáng của An Du vụt qua, hình như là đang sắp xếp đồ tết mới mua.
Nhịp tim căng chặt của Hoắc Chi Tiêu dần thả lỏng, bước vào viện dưới trời tuyết.
An Du quả thực đang dọn dẹp đồ tết, còn lục lọi ra được một bộ sườn xám rõ ràng là mua cho cậu—— chất vải màu xanh sẫm, ngay chỗ xẻ tà được thêu một con cá chép bằng chỉ vàng.
Sẵn cậu đang nhàn rỗi chả có gì làm, thế là cởi quần áo ra, gác đôi chân thon thả lên trên lưng ghế, nhọc nhằn xỏ tất lưới. Hoắc Chi Tiêu không thèm gõ cửa, đột nhiên mở banh cửa, làm An Du hết hồn suýt hét lên một tiếng, ôm cánh tay quay đầu lại nhìn, thấy là anh rể, lại yên lòng. Loay hoay một hồi, vạt váy mắc trên khuỷu tay của cậu rũ xuống, vừa đủ che đi cặp mông mượt mà.
“Anh rể?” An Du cúi đầu lẩm bẩm: “Sao anh không gõ cửa… làm em sợ.” Ánh mắt Hoắc Chi Tiêu rơi vào cặp đùi trắng nõn của cậu, lại khó hiểu lia nhanh một đường từ vòng eo nhỏ trở xuống, vô cùng nghiêm túc nói: “Quên.” “Thay quần áo đi, bên ngoài tuyết lớn.” An Du cũng không để ý lắm, mặc tất xong, muốn nhặt giấy gói của bộ sườn xám lên.
Đồng hồ phương Tây trên tường kêu tích tắc tích tắc, Lính cảnh vệ đang dọn tuyết ở dưới lầu, vừa nói vừa cười, cực kỳ náo nhiệt. An Du định trời tối một chút, sẽ đi tìm các thím ở góa trong Phủ soái chơi đánh bài. Sắp tết rồi, cậu muốn đi chào hỏi mọi người. Thay vì chờ tới đêm giao thừa, chi bằng mang quà tới gặp trước, cũng xem như là một tâm ý của cậu.
Giấy gói rớt nhăn nheo ở dưới đất, An Du thả chân trên ghế xuống, vén váy cúi người, chỗ xẻ tà ló ra bắp đùi trắng ngần quyến rũ, màu xanh sẫm âm trầm bỗng chốc trở nên sống động, ngay cả con cá chép màu vàng cũng vẩy ra những giọt sương mát lạnh. Làn váy bó sát vòng eo thon nhỏ của cậu, tôn lên những đường cong đầy đặn, sau khi cúi người lại càng thêm rõ nét.
An Du cầm giấy gói, lại nhớ tới một chuyện: “Sao anh cũng mua cho em thế ạ?” Hầu kết Hoắc Chi Tiêu chuyển động, vươn tay với lấy cốc nước, uống một ngụm nước lạnh, nhưng không có trả lời.
Không nghe được đáp án, An Du cũng không quan tâm. Hồi đó cậu được khiêng vào Hoắc gia, bị ép mặc sườn xám, nhưng bây giờ anh rể thích, nên cậu mặc cũng không cảm thấy xấu hổ. Chỉ là sườn xám nói cho cùng vẫn là dành cho phụ nữ mặc, An Du mặc, thấy hơi bó người.
Cậu muốn anh rể cởi giúp cậu.
An Du nghĩ đến đây, liền đỏ mặt, thầm nói mình đúng là trơ trẽn, vội vàng đứng thẳng eo. Kết quả chưa kịp thẳng eo, thì đã có một bàn tay to nóng hổi đặt trên mông.
Hoắc Chi Tiêu vô tư sờ mó, chẳng hề thấy hạ lưu chút nào, còn cởi cả găng tay đen xuống tiếp tục xoa nắn hai má mông múp một cách bỉ ổi.
“Anh rể,” An Du quay đầu lườm Hoắc Chi Tiêu một cái, “Chưa tới tối mà.” Hàm ý là, không muốn. “Sao lại muốn thay sườn xám?” Tay Hoắc Chi Tiêu chẳng những không rời đi, mà còn mạnh tay bóp lấy. “Lúc dọn dẹp nên em thấy.” Cậu hừ nhẹ: “Vừa nhìn là biết kích cỡ của em.” An Du tỏ vẻ hờn dỗi trong lòng, Hoắc Chi Tiêu nghe ra được vài phần thích thú. Nhưng trên miệng An Du thì vẫn nói không muốn: “Tối nay em phải chơi đánh bài với các thím rồi, không được quấy đâu.” Hoắc Chi Tiêu cụp mắt, chẳng những sờ tiếp, mà còn cố ý chọc ngón tay vào trong khe đ/í/t. Miệng cậu nói không muốn, nhưng cơ thể thì lại run rẩy không ngừng, dốc sức lắc eo đung đưa ở trong ngực anh đây này.