Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 399



CHƯƠNG 399: MẸ TRÒN CON VUÔNG

Lâm Linh ngay cả người đối diện cũng chưa nhìn thấy đã bị đánh đơ người rồi…

Đây là cảnh mọi người đều không ngờ tới, Trương Bân Bân ngẩn ra, đến khi nhìn rõ mặt của người đàn ông kia, cô nói với Âu Vũ Đình ở bên cạnh: “Bắt cả người này lại, người phụ nữ ngang ngược đó chính là vợ anh ta, chính là kẻ đầu sỏ đã hại Diên Diên.”

“Cô nói gì?”

Âu Vũ Đình còn chưa nói thì Thịnh Trình Việt ở đằng sau đã đi qua trước, anh đi đến bên cạnh Trương Bân Bân hỏi: “Cô nói gì? Cái gì mà hại Diên Diên?”

“Chính là người phụ nữ của người đó đã đẩy Diên Diên xuống đất.” Trương Bân Bân nói.

Lâm Linh cúi đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cô ấy bật cười: “Trần Tuấn, tôi đã từ bỏ tất cả rồi, anh nói đi, rốt cuộc là anh quá đáng hay tôi quá đáng? Tôi hại ai? Hà Mỹ Lệ sao? Tôi có bản lĩnh động tới cô ta sao?”

Trần Tuấn nhìn mặt Lâm Linh có một chút hổ thẹn, nhưng mà chút hổ thẹn đó không tồn tại trong lòng anh ta bao lâu. Anh ta nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy Mỹ Lệ khóc, một người kiên cường như cô ấy mà lại khóc, cô biết tôi đau lòng cỡ nào không?”

“Lòng anh đau, lòng tôi thì không đau chắc?”

Lâm Linh còn chưa trả lời, phía sau Trần Tuấn đột ngột xuất hiện một người đàn ông khiến Trần Tuấn lạnh gáy.

Trần Tuấn đờ đẫn quay đầu lại thì nhìn thấy Thịnh Trình Việt. Anh ta vẫn còn nhớ gã Thịnh Trình Việt này, trước đây khi ở bờ biển anh ta chỉ nhẹ nhàng đã gọi được cảnh sát tới, chắc chắn là người không dễ chọc vào.

Trần Tuấn chỉ vào Lâm Linh nói: “Chuyện này không phải là vợ tôi làm, là cô ta hại cô ấy.”

“Anh tưởng mắt tôi là mù sao? Tôi ở ngay hiện trường. Thịnh Trình Việt, chính là vợ của gã này làm.” Trương Bân Bân không tự chủ được cũng nói to lên.

Trần Tuấn nhìn Trương Bân Bân nói: “Cô gái này, hình như tôi không quen cô nhỉ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Anh không quen tôi thì không quen tôi, nhưng tôi nhận ra anh là được.” Trương Bân Bân nói, ném ra một ánh mắt rất ghét bỏ. Trước đây khi nghe nói Lâm Linh không mở tiệm nữa là cô ấy đã thấy hơi lạ, sau đó cô ấy mới biết hóa ra trên đời lại có loại đàn ông mặt dày vô liêm sỉ như vậy.

Cô ấy đã thấy mặt của gã Trần Tuấn này trong ảnh từ lâu rồi.

“Nhưng cho dù như vậy cô cũng không thể bôi nhọ vợ tôi được! Vợ tôi rất lương thiện, bình thường ngay cả con kiến cô ấy còn không nỡ giết, làm sao lại đi làm hại một thai phụ chứ?” Trần Tuấn nói.

Lâm Linh thấy hơi buồn nôn khi nghe Trần Tuấn nói như vậy, người phụ nữ có thể túm tóc Lâm Linh lên đẩy cô ấy va vào tường đó là cô vợ lương thiện của anh ta?

Thịnh Trình Việt thì nói: “Anh cũng tưởng tôi mù hả?” Anh có ấn tượng cực kỳ sâu sắc về những người đối xử không tốt với Tiêu Mộc Diên. Anh đã từng gặp người này, còn có ấn tượng sâu hơn về vợ anh ta. Nếu không phải lúc đó anh ta còn biết thức thời mà kéo vợ anh ta đi, không chừng vợ anh ta đã động tay với Tiêu Mộc Diên từ lâu rồi. Nếu vậy thì không chừng bọn họ cũng không sống được lâu như vậy.

Sau lưng Trần Tuấn lại toát mồ hôi lạnh, sau đó Thịnh Trình Việt đột nhiên đấm vào bụng anh ta: “Đời này tôi ghét nhất là loại đàn ông không chịu trách nhiệm.”

Trần Tuấn bị đau, một giây sau anh ta đã bị Thịnh Trình Việt đạp ra xa, vừa hay Lâm Linh ở ngay bên cạnh.

Trần Tuấn nhìn Lâm Linh đầy vẻ kinh ngạc, anh ta nói: “Linh Linh, cô nhất định phải như vậy với tôi sao?”

“Anh đang nói cái gì?” Lâm Linh nhíu mày.

“Có phải lúc nãy cô đã nói gì với họ không? Có phải thật sự giống như Mỹ Lệ nói, là cô đang hãm hại cô ấy, khiến cô ấy bị hiểu lầm cô ấy là loại người hãm hại thai phụ không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 267: Hành Động Tập Kích Bất Ngờ

“Vở kịch lớn gì vậy? Tôi không nghĩ ra được, rốt cuộc Hà Mỹ Lệ đã nói gì với anh?” Lâm Linh hỏi.

Trần Tuấn nhớ lại chuyện lúc nãy, Hà Mỹ Lệ nước mắt nước mũi tèm lem đi tới trước mặt anh ta, nói là cô ta bị người khác hãm hại.

Lúc đó Trần Tuấn liền ôm Hà Mỹ Lệ vào lòng nói: “Không có gì cả, em nói cho anh nghe nguyên nhân sự việc là gì trước đã, anh còn tiện giúp em.”

Hà Mỹ Lệ nói: “Lúc nãy em nhìn thấy Lâm Linh ở phòng bệnh, hình như cô ấy đến cùng với thai phụ mà chúng ta gặp hôm đó, kết quả là em không cẩn thận lại cãi nhau với cô ấy, cô ấy liền đẩy em lên người sản phụ đó. Hình như sản phụ đó có vẻ rất đau, em không biết làm thế nào nữa.”

Trần Tuấn có nghĩ đến vợ chồng Thịnh Trình Việt, ngay sau đó anh ta cũng hơi hoảng hốt, nhưng mà vẫn lấy dũng khí đi tìm Lâm Linh. Anh ta nghĩ có thể Lâm Linh sẽ ở khoa sản phụ, kết quả là từ xa anh ta đã nhìn thấy cô ấy ở hành lang.

Anh ta tức giận lao lên liền đánh Lâm Linh.

“Cô không cần biết cô ấy đã nói gì, hôm nay tôi nhất định phải nói chuyện với cô cho rõ ràng. Người tôi thích chỉ có một mình Mỹ Lệ mà thôi, sau này tôi không cho phép cô động đến một sợi lông của cô ấy nữa, nếu không thì tôi nhất định sẽ khiến cô sống không yên.” Trần Tuấn uy hiếp.

Vậy nhưng lời anh ta nói ngay cả Thịnh Trình Việt ở bên cạnh nghe cũng không lọt tai. Con người này, đạo đức này còn dám nói lời như vậy? Anh nghĩ một ngón tay của anh cũng ưu tú hơn anh ta quá nhiều, vậy nhưng anh vẫn còn chưa tự luyến đến mức như vậy.

Thế là Thịnh Trình Việt bước lên, trực tiếp túm lấy cổ áo của Trần Tuấn, ném anh ta sang một bên. Anh nhìn Lâm Gia ở trong góc tường hỏi: “Cô là bạn của Diên Diên phải không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 48: Xem phim

Lâm Linh khó hiểu gật đầu, sau đó lại nghe Thịnh Trình Việt nói: “Vậy thì kiên cường một chút. Nếu Diên Diên nhìn thấy thứ cặn bã này, đoán chừng cũng không cần tôi ra tay mà trực tiếp cầm gạch xử lý anh ta rồi.”

Lâm Linh giật mình, Tiêu Mộc Diên có hung tàn như vậy sao? Sau đó cô ấy nghiêng đầu sang nhìn Trương Bân Bân, Trương Bân Bân không nói gì cả. Hình như thói quen đánh người của Tiêu Mộc Diên là có thật.

Thịnh Trình Việt nói xong liền quay đầu lại nhìn Trần Tuấn, ánh mắt âm u lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

“Anh… anh muốn làm gì?” Hiện tại Trần Tuấn vẫn còn ngồi bệt dưới đất, anh ta sợ hãi nhìn Thịnh Trình Việt đang đi về phía mình: “Chuyện lần này thật sự không liên quan đến vợ tôi, nhưng cho dù có liên quan thì chắc hẳn cũng không to tát gì chứ, dù sao thì chẳng phải là mẹ tròn con vuông rồi sao?”

Lúc tới đây anh ta cũng không có tự tin gì, sau đó anh ta hỏi thăm một chút thì họ nói là mẹ tròn con vuông, vậy nên anh ta mới tới.

“Anh nói tôi muốn làm gì?” Thịnh Trình Việt hỏi ngược lại. Anh đạp thẳng một cú vào bụng Trần Tuấn, anh dùng lực từ nhẹ thành nặng: “Anh cảm thấy thế nào, đau hay là không đau?”

Trong giọng nói của Thịnh Trình Việt hàm chứa ý cười rất nhỏ, trên trán Trần Tuấn đã lấm tấm mồ hôi. Anh ta nói: “Đau!”

“Vậy thì còn đau hơn nữa.” Thịnh Trình Việt nói rồi lại tăng thêm lực dưới chân.

Cuối cùng Trần Tuấn hét to lên, trong hành lang lập tức vang vọng tiếng hét chói tai.

“Vợ của anh sắp sinh con rồi đúng không? Tôi nói cho anh biết cơn đau đớn đó thực sự thảm hơn bộ dạng của anh hiện tại hơn gấp trăm lần, cho nên bây giờ anh có thể giải thích với tôi một chút, thế nào là dù sao cũng mẹ tròn con vuông không? Nếu không phải là mẹ tròn con vuông, anh cho rằng anh còn sống được nữa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.