Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Của Tổng Tài

Chương 689



CHƯƠNG 689: ĐƯỢC CỨU

Trong phòng bệnh trắng toát.

Một cô gái mặt trắng bệch, đang nằm trên giường như một người vô hồn, cô khẽ mỉm cười như thể đang chìm vào mộng đẹp, trông thật thanh bình và an tĩnh, phảng phất như cuộc đời này mới tuyệt đẹp làm sao, yên tĩnh đến mức một tiếng động cũng cũng không có, cả thế giới đều yên tĩnh, giống như chỉ còn lại nụ cười ngọt ngào đọng lại trên khóe môi cô.

Giờ phút này, anh ta lại có cảm giác muốn bảo vệ nụ cười quý giá hiếm thấy này của Thịnh Thảo An.

Đường Lực đứng bên cạnh cửa sổ nhìn chằm chằm Thịnh Thảo An đang nằm trên giường, hình như chưa từng có cảm giác mình chết mê chết mệt vì cô.

Thế nhưng vào giờ khắc này anh ta thực sự cảm thấy Thịnh Thảo An có một sức hút khó hiểu, đặc biệt là khi cô ngủ.

Ngay cả anh ta cũng không hiểu rốt cuộc tất cả những chuyện này là gì. Anh ta cũng không biết từ lúc nào mình lại bắt đầu có cảm giác ất, từ lúc nào mà ngay cả trong mơ anh ta cũng muốn gặp người phụ nữ ấy?

Anh ta vốn luôn cho rằng mình chỉ đơn thuần là dùng cô để phát ti3t mà thôi, thế nhưng không ngờ khi anh ta quay lại căn phòng đó để tìm người phụ nữ ấy thì kết quả lại là thấy cổ tay của cô đang chảy máu, hơn nữa trên sàn nhà cũng toàn là máu, khi đó anh ta mới ý thức được tính nghiêm trọng của toàn bộ sự việc, người phụ nữ này muốn tự sát, cô ta chỉ vì muốn được giải thoát mà tự gi3t chết chính mình.

Nếu anh ta không về kịp lúc hoặc giả sử đưa cô đến bệnh viện cấp cứ trễ một chút nữa thôi thì có khả năng Thịnh Thảo An thật sự phải đi gặp Diêm Vương rồi, không biết vì sao nghĩ tới đây, tim của anh ta bắt đầu đập loạn xạ.

Người phụ nữ trước mắt luôn có thể chi phối được tâm trạng của anh ta, bởi vì lúc này anh ta nhận ra mình thật sự lo lắng cho sự an nguy của cô, rất sợ cô sẽ bỏ mình mà đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 128: Chương 101

Khi thấy trên mặt cô xuất hiện nụ cười thanh thản, anh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi vì người nụ cười ấy cho thấy cô không sao nữa rồi, cấp cứu lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được cầu vồng sau mưa, nghĩ tới đây, tâm trạng của anh ta trở nên vui vẻ hơn.

Anh ta thấy mi mắng của Thịnh Thảo An bắt đầu động đậy, nói không chừng chỉ chốc lát nữa là cô có thể mở mắt rồi, nghĩ tới đó anh ta liền khôi phục lại biểu cảm lạng lùng, anh ta không thể để cho người phụ nữ trước mặt mình biết được mình đang lo lắng, quan tâm cho cô.

Nhưng khi Thịnh Thảo An mở mắt ra và nhìn thấy người đàn ông trước mặt, cô liền hiểu ra không gian trắng toát trước mặt mình là đâu, cô luôn muốn rời khỏi thế giới này nhưng kết quả lại thấy mình đang nằm trong bệnh viện, chưa chết, nói cách khác cô đã được cứu sống, chẳng lẽ là bóng người trước lúc mình hôn mê đã cứu mình sao? Vậy thì người đó là ai?

Ngoại trừ Đường Lực cứu cô thi hình như chẳng còn ai khác có thể làm điêu đó.

Cô thấy đau khổ hơn bao giờ hết khi phát hiện ra mình vẫn còn sống trên thế gian này, cô chỉ mong được giải thoát thôi mà sao lại khó khăn đến vậy? Tại sao đến cả cái chết mà cô cũng không thể tự mình làm chủ chứ?

Hơn nữa, Thịnh Thảo An vừa mở mắt đã bắt gặp gã đàn ông đáng sợ chẳng khác nào con dã thú đã dày vò thân thể mình, cô không muốn chịu đựng bộ dạng đau khổ đó nữa, nên cô lập tức nhắm nghiền mắt lại, cô thà hôn mê còn hơn.

Bởi vì nếu cô cứ chìm trong trạng thái hôn mê như vậy thì chít ít cô không cần phải chịu đựng sự tra tấn của anh ta nữa, cô thà bất tỉnh.

“Cô đã tỉnh rồi thì không cần giả bộ hôn mê nữa.” Đường Lực thấy người phụ nữ trước mặt mình rõ ràng đã khôi phục lại ý thức và đã mở mắt, cũng rõ ràng là không còn chuyện gì nữa thế nhưng tại sao vừa mở mắt ra nhìn thấy anh ta thì lại vội vàng nhắm mắt lại? Giống như rất ghét nhìn thấy bộ mặt của anh ta vậy, tại sao người phụ nữ trước mặt lại ghét anh ta như vậy? Hiện tại anh ta đang quan tâm đ ến cảm nhận của người phụ nữ này sao?

Tham Khảo Thêm:  Chương 57: Đánh nhau

Không, anh ta chắc chắn là muốn tiếp tục dày vò cô ta, bởi vì nếu cô ta chết đi thì sẽ không còn ai chịu đựng sự dày vò của anh ta nữa, nhất định là như vậy.

Hơn nữa khi anh ta nhớ lại người phụ nữ ngu ngốc này thản nhiên cắt đứt động mạch của mình thì rõ ràng là rất muốn chết, vì vậy anh ta sẽ không để cho người phụ nữ này kết thúc tính mạng của mình một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng Đường Lực thật sự bất ngờ khi người phụ nữ đó không thèm đoái hoài gì tới mình khi anh ta đang nói chuyện, lúc này đây cô xem những lời nói của anh như gió thoảng bên tai.

Chẳng mấy chốc, tất cả sự kiên nhẫn của anh ta đã biến mất, và hiện tại nó được thay thế bằng vô số sự tức giận.

“Cô đừng tưởng rằng cô nhắm mắt thì tôi không biết cô đang nghĩ gì, có phải cô vẫn còn muốn đi gặp người đàn ông đó không? Nói cho cô biết, tôi đã biết được nơi ở của người đàn ông đó nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết đâu, chẳng phải cô muốn chết sao? Cô sẵn sàng chết nhưng còn người đàn ông đó có lẽ cũng sẽ sống không bằng chết. Đường Lực cố ý nói vào tai cô như vậy.

Bất ngờ là khi anh ta nói vậy, Thịnh Thảo An liền mở mắt, lập tức nói chuyện với anh ta.

“Anh biết chỗ ở hiện tại của anh ấy sao? Anh có thể nói cho tôi biết được không?” Thịnh Thảo An vốn cho rằng không còn chuyện gì có thể lay chuyển được cô nữa, thế nhưng khi nghe được những lời Đường Lực nói, cô liền mất kiên nhẫn, bởi vì cô không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Bởi vì hiện tại hình như chỉ cần nghe được cái tên của Triệu Dương thì cô sẽ không cách nào kềm chế được niềm hạnh phúc của mình.

Đường Lực thấy dáng vẻ kích động ấy của Thịnh Thảo An lại càng thấy khó chịu trong lòng, không ngờ khi anh ta nói chuyện cô lại trưng ra bộ mặt lạnh lùng chỉ muốn chết đi thật nhanh nhưng hiện tại vừa nhắc tới người đàn ông đó, toàn thân cô liền linh hoạt như rồng bay phượng múa, người đàn ông đó quan trọng với cô như vậy sao? Nếu thật sự là như vậy thì anh ta phải lợi dụng điều này thật tốt mới được.

“Tôi còn tưởng rằng cô sẽ tiếp tục giả chết nữa cơ.” Đường Lực nói chuyện càng lúc càng khó nghe nhưng Thịnh Thảo An hiện tại không quan tâm nhiều như vậy.

“Có thật là anh biết chỗ của anh ấy không? Anh ấy chưa chết, đúng không?” Không hiểu sao khi nghe tin Triệu Dương chưa chết, Thịnh Thảo An thấy rất mừng, cô từng nghĩ rằng cuộc đời này không còn hy vọng gì nữa, thế nhưng khi nghe anh ta nói như vậy cô đột nhiên có lại h@m muốn được sống.

Thịnh Thảo An hiện tại rất phấn khích, rõ ràng là vẫn còn chuyền nước nhưng cô đã rút kim ra, sau đó đi về phía anh ta.

Hình ảnh ấy đập vào mắt Đường Lực khiến anh ta tự nhiên nổi giận một cách khó hiểu. Tuy nhiên anh ta vẫn kêm nén cơn tức giận này lại.

“Muốn tôi nói cho cô biết cũng được thôi nhưng cô phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

“Điều kiện gì? Chỉ cần anh nói cho tôi biết chỗ của anh ấy và để tôi đi gặp anh ấy một lần thì chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh.” Thịnh Thảo An nói ra những câu đó mà không cần suy nghĩ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.